Biết Vị Ký

Chương 87 : Tai họa

Ngày đăng: 09:33 18/04/20


Du giáo tập cau mày

liếc Ngô Thái Vân một cái, xoay mặt nói với Tô Tiểu Thư “ vậy chút nữa

ngươi cùng Chu Ngọc Xuân mang thức ăn lên đi “



“ Dạ “ Tô

Tiểu Thư không có ý kiến gì. Vừa rồi Chu Ngọc Xuân và Ngô Thái Vân cãi

nhau tưng bừng, hận nhau thấu xương, nếu lát nữa cùng nhau mang thức ăn

lên còn không biết xảy ra chuyện gì, tốt nhất vẫn nên tách ra. Đây là

lần đầu tiên người của trù nghệ ban đi phục vụ, không thể để xảy ra

chuyện gì, nếu không sẽ mất mặt cả đám.



Vì thế Tô Tiểu Thư

và Chu Ngọc Xuân đi đưa thức ăn, Lâm Tiểu Trúc phụ nấu còn Ngô Thái Vân

nhóm lửa. Nhưng không ngờ Tô Tiểu Thư và Chu Ngọc Xuân mang rau trộn đi

đến nửa ngày không thấy trở về. Du giáo tập biết có chuyện không ổn liền sai Lâm Tiểu Trúc đi tìm hiểu.



Lâm Tiểu Trúc vừa đến sân

của Viên Thiên Dã đã thấy bên trong có người chạy vội ra, ngẩng đầu nhìn thì là Viên Cửu đã lâu không thấy. Hắn thấy nàng liền nói “ gã sai vặt

của Đường công tử bị bệnh cấp tính, ta đi bốc thuốc “ nói xong đã chạy

nhanh như chớp



Lâm Tiểu Trúc đứng yên, suy nghĩ một hồi rồi mới đi vào.



Nhà giàu người ta, chủ tử có ít nhất, bảy, tám người hầu hạ. Viên Thiên Dã

thân phận bất phàm nhưng cuộc sống lại rất đơn giản, chỉ có một mình

Viên Thập hầu hạ bên mình, tuy còn có Viên Lâm và hai, ba người khác ở

trong sân làm việc vặt vãnh nhưng chung quy là vẫn ít người. Lúc này Tô

Tiểu Thư và Chu Ngọc Xuân không có trở về, nhất định là vì xảy ra

chuyện, nhân lực không đủ nên giữ các nàng lại mà mình đã tới nơi lại

không vào hỗ trợ thì không ổn, hơn nữa cũng không cần vội báo tin cho Du giáo tập.



Đến cửa sân của Viên Thiên Dã đã thấy ở đó có

nhiều người, Viên Thiên Dã ngồi bên trong, đang châm cứu cho một người

nằm trên đất, biểu đệ Đường Viễn Ninh của hắn vẻ mặt lo âu đứng bên

cạnh, Tô Tiểu Thư tay cầm ngân châm đứng bên cạnh hỗ trợ Viên Thiên Dã,

Viên Thập cầm một cây ngải điều châm vào mỗi một huyệt vị của bệnh nhân, Viên Lâm và một tùy tùng khác của Đường Viễn Ninh mang một cáng trúc từ trong nhà ra, chuẩn bị sau khi bệnh nhân tỉnh lại sẽ đưa hắn vào trong

nghỉ ngơi, Chu Ngọc Xuân cầm một cái bát từ trong phòng đi ra, đứng bên

cạnh chờ.



Mọi người đều bận rộn, yên lặng làm việc, tất cả

đều đâu vào đó. Lâm Tiểu Trúc đi đến bên cạnh, vừa lúc nghe bệnh nhân

rên một tiếng rồi tỉnh lại.



“ Tốt lắm, chút nữa uống thêm
Chế độ trừng phạt của sơn trang, mọi

người đều biết, mặc kệ Lâm Tiểu Trúc an ủi, Chu Ngọc Xuân vẫn năm lấy

tay áo nàng, đau khổ cầu xin. Không biết vì sao nhưng nàng cảm thấy Lâm

Tiểu Trúc có thể giúp được nàng.



“Ngươi đừng chạm vào ta.”

Lâm Tiểu Trúc bảo vệ khay tổ yến trên tay mình, nếu cái này cũng bị rơi

thì mười côn trường không thể tránh được, lại bị đánh trước mặt mọi

người nữa thì thảm lắm ah.



Chu Ngọc Xuân dù là vô tình nhưng là một đệ tử của trù nghệ ban lại trong lúc sơn trang có khách quý mà

làm rơi đồ ăn, sai lần như vậy tất sẽ trừng phạt không nhẹ. Quan trọng

nhất là nàng bị trừng phạt tất sẽ bị người gièm pha, tư vị thật không dễ chịu chút nào, người sĩ diện như Chu Ngọc Xuân làm sao chịu được. Huống chi Chu Ngọc Xuân đối với nàng rất tốt, nàng không thể trơ mắt nhìn

nàng chịu khổ.



“Ngươi đừng vội để ta nghĩ cách” nàng trầm

ngâm một chút liền có chủ ý, đưa khay tổ yến cho Chu Ngọc Xuân “ngươi

bưng khay tổ yến này lên đi. Hai cái chung nhỏ này còn quý hơn ba mạng

người chúng ta, nhất định phải thật cẩn thận”



Nói xong lại

nói với Ngô Thái Vân “Ngô Thái Vân, ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, lúc này

không phải là thời điểm để tranh chấp thể diện. Nếu ngươi còn không

nghe, ta sẽ nói là ngươi ngáng chân làm Chu Ngọc Xuân té. Ngươi nghĩ xem công tử và giáo tập tin ngươi hay tin ta và Chu Ngọc Xuân?”



Sắc mặt Ngô Thái Vân liền thay đổi. Lúc này trong sân chỉ có ba nàng các

người, không có ai khác làm chứng. Lâm Tiểu Trúc lại được sủng ái, chẳng những Du giáo tập thương nàng mà thái độ của công tử đối với nàng cũng

khác biệt. Nếu nàng thực sự vu khống mình, lại thêm Chu Ngọc Xuân đệm

vào thì mình có miệng cũng không cãi được.



Chu Ngọc Xuân nghe vậy, hai mắt sáng lên, nhìn Lâm Tiểu Trúc nhỏ giọng nói “ hay là làm như vậy đi “



Ngô Thái Vân tức đến suýt nhảy dựng lên, cố kiềm chế nói “ ta biết, ta

biết, ta sẽ chú ý, tuyệt không giở trò. Nhưng chuyện vừa rồi thực không

liên quan tới ta, là tự Chu Ngọc Xuân té ngã. Lâm Tiểu Trúc, ngươi nói

chuyện cần phải có lương tâm nha “



Lâm Tiểu Trúc chẳng qua

muốn hù dọa Ngô Thái Vân thôi, đương nhiên sẽ không làm loại chuyện này “ Ngô Thái Vân, ngươi nhớ kỹ lời mình nói cha, nếu chuyện vừa rồi ta giải quyết xong lại nghe ngươi nhiều chuyện thì cứ chờ coi, ta sẽ đổi hết

tội lên đầu ngươi a “



“Không có, ta tuyệt đối không nói.” Lúc này Ngô Thái Vân muốn có bao nhiêu thành thật thì có bấy nhiêu thành thật.