Biết Vị Ký
Chương 93 : Mưu đồ
Ngày đăng: 09:33 18/04/20
Quan sát Hạ Sơn và Tô Tiểu Thư hai ngày, thấy Tô Tiểu Thư ngoại trừ quan tâm Hạ Sơn nhiều một chút thì không có gì khác, Lâm Tiểu Trúc cũng an lòng. Mà cũng từ ngày
đó, nàng đến sân Viên Thiên Dã múc nước, không thấy hắn nữa. Trong viện
chỉ có một mình Viên Lâm, không còn ai khác, nàng nghĩ có lẽ hắn đã cùng Đường công tử rời núi. Tuy có chút tiếc nuối vì không được uống thuốc
của hắn nữa nhưng cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nàng thực sự lo vị
Đường công tử kia tâm huyết dâng trào, một hai bắt Viên Thiên Dã đưa
nàng cho hắn. Dù có thể đi theo hắn chưa chắc đã tệ nhưng nàng vẫn muốn ở lại sơn trang, học trù nghệ thật tốt. Con đường sau này đâu biết thế
nào ? có một nghề lận lưng vẫn tốt hơn là không biết gì.
Những ngày kế tiếp, Lâm Tiểu Trúc sống rất thích ý.
Ba vị giáo tập đều đối tốt với nàng, Ngô Bình Cường bị nàng đả kích vài
lần liền vùi đầu tập luyện, cố gắng phấn đấu, Ngô Thái Vân cũng thành
thật hơn, chăm chỉ học tập. Tổ một lần trước thắng cuộc thi điên chước,
tinh thần phấn chấn hẳn lên ; Hạ Sơn ngày nào cũng liều mạng luyện tập ; Dương Vũ cũng thay đổi rất nhiều. Ai ai cũng muốn đạt được danh hiệu đệ nhất. Thấy tổ một, tổ ba như vậy, tổ của Chu Hòe đương nhiên cũng không chịu thua kém, làm cho toàn bộ trù nghệ ban đều tràn ngập không khí học tập hăng say.
Ở Thanh Khê trấn, Trương Đông mỗi ngày đều
nấu thuốc đúng hạn, mỗi lần Lâm Tiểu Trúc đến đều có để uống, không hề
lãng phí chút thời gian nào. Cuốn thực đơn lão gia tử đưa cho nàng, chỉ
trong ba ngày nàng đã thuộc, sau đó tìm một nơi thật kỹ để giấu, cách
vài ngày lại đến xem một lần, thấy nó vẫn còn ở đó mới yên lòng. Cũng
không biết do nàng chuyên cần luyện tập hay do thuốc Trương Đông sắc có
tác dụng mà dòng khí trong người nàng ngày càng lớn mạnh, rốt cuộc trước cuộc thi một tháng đã đả thông được huyệt đạo. Nàng cảm giác rất rõ
thân thể mình không giống như trước kia, chẳng những đi lại thoải mái mà khí lực cũng lớn hơn nhiều, điên chước bảy, tám mươi cái hoàn toàn
không thành vấn đề. Nàng vẫn luôn cẩn thận mọi biểu hiện của mình trong
tiết chước công, mỗi ngày thể hiện mình có tiến bộ một chút, điều này
làm cho Tần quản sự kinh hỉ vô cùng. Từ sau khi nàng làm món cá chuối
phiến kia, ba vị giáo tập đã có cùng suy nghĩ, cho dù một tháng sau nàng không thể điên chước thì ba người cũng sẽ thỉnh cầu công tử cho nàng ở
lại trù nghệ ban. Bọn họ tin công tử cũng nghĩ như vậy nhưng nếu Lâm
Tiểu Trúc có thể ở lại bằng bản lĩnh của mình thì không còn gì tốt hơn.
“Ca, làm sao vậy? sao đứng ngẩn người ở cửa vậy ? “ thanh âm Ngô Thái Vân vang lên sau lưng mới làm hắn giật mình tỉnh lại
“Thái Vân. . .” Ngô Bình Cường nhìn nàng, thanh âm có chút bất an
“Ca, ngươi làm sao vậy? Có phải sinh bệnh hay không?” Ngô Thái Vân chưa từng thấy Ngô Bình Cường có bộ dáng suy yếu như vậy, trong lòng khẩn trương, nhịn không được đưa tay xoa trán hắn.
Cảm giác lạnh mát làm Ngô Bình Cường tỉnh táo lại, hắn quay đầu nhìn Lâm Tiểu Trúc đang chăm
chú cắt củ cải, trong lòng mâu thuẫn nhưng cuối cùng cũng cắn răng, vung tay nói “không có việc gì” nói xong đi đến bên án đài.
Hắn
cảm giác, trong nháy mắt vừa rồi, bóng dáng nhỏ gầy kia lại làm cho tim
hắn đập nhanh, có thể vì trong khoản thời gian này, nàng đã gây áp lực
quá lớn cho hắn. Một cái liếc mắt kia, dường như đã đánh tan tất cả kiêu ngạo hắn tích góp trong mười ba năm qua, hắn không thể để mọi việc tiếp tục như vậy nữa. Hắn muốn phản kích, hắn muốn đá nàng ra khỏi trù nghệ
ban, hắn muốn đoạt danh hiệu đệ nhất, hắn muốn trở nên nổi bật.
Lâm Tiểu Trúc vẫn đang cắm cúi cắt củ cải nhưng khóe miệng lại cong lên.
Không có lòng hại người nhưng không thể không để tâm phòng bị. Từ lúc tiến
vào sơn trang, nàng luôn đề cao cảnh giác, việc gì cũng suy nghĩ nhiều
mặt riết rồi thành thói quen. Ngô Thái Vân ghen ghét nàng là chuyện xảy
ra từ lúc đi trên đường đến đây, hình tượng tài giỏi, rộng lượng, toàn
diện của Ngô Bình Cường cũng bị phá vỡ trong cuộc tỷ thí lần trước, chắc chắn sẽ ghi hận trong lòng. Cùng nhau tiến vào trù nghệ ban, cùng nhau
đứng đầu, hắn nhất định sẽ không cam lòng để bị nàng cưỡi trên đầu. Hắn
cũng biết nàng điên chước không đạt số lượng yêu cầu, hắn nhất định sẽ
không bỏ qua cơ hội tốt như vậy mà cho nàng một kích. Dù không thể đuổi
nàng ra khỏi trù nghệ ban thì cũng là cho nàng bị rớt hạng, hắn coi như
cũng được như ý. Tuy vừa rồi nàng không nghe rõ huynh muội bọn họ nói gì nhưng nàng có thể đoán được. Ngô Bình Cường chẳng qua muốn mượn cớ nàng điên chước không đạt yêu cầu mà thôi, nàng tin, chỉ cần vượt qua số
lượng, kỹ xảo lại tốt, hắn có muốn làm gì cũng không được