Bình An

Chương 13 :

Ngày đăng: 10:39 18/04/20


Trong góc tối con mèo đen vẫn kêu "meo meo", lúc tôi cùng mọi người đi ra ngoài thì nó cũng từ từ bước ra theo. Con mèo đen mập ú bước từng bước chậm chạp, ban nãy nó dọa tôi sợ nhưng bây giờ nhìn lại thì trông nó cũng đáng yêu ra phết ấy chứ.



Tôi quay sang anh bảo vệ đang đứng chờ bên ngoài, tôi khẽ hỏi:



- Con mèo này của ai vậy anh?



Anh bảo vệ cười hố hố kêu một tiếng:



- Heo, mày vô đó hồi nào hay vậy?



Nghe tiếng anh bảo vệ, con mèo tên "Heo" lắc lắc cái mông đi lại chỗ anh ấy, cái dáng vẻ của nó trông lười biếng vô cùng.



- Con mèo này là mèo hoang trong khu chung cư, hằng ngày nó hay xuống tôi ăn trực. Mấy ngày nay không thấy nó đâu, tôi cứ tưởng nó đi theo cái rồi chứ, ai dè... nó trốn trong đây...



Tôi ngước mắt nhìn xuống con mèo đen đang uốn éo dưới chân anh bảo vệ, mèo ú thế này mà nhảy cũng nhanh quá cơ. Trong lúc ngồi chờ cảnh sát Tài khóa cửa căn hộ, tôi lén lút ngồi xuống vuốt ve con mèo đen. Ban sáng tôi có đem theo mấy cái bánh ngọt mà chưa kịp ăn, bây giờ không đói nữa nên lấy ra "cung phụng" cho "hoàng thượng".



Chu choa, cũng giống MiMi nhà tôi ấy chứ nhỉ!



Sếp Quân thấy tôi nghịch mèo, anh ta có chút không vui cho lắm.



- Cô đứng dậy đi.



Tôi liếc mắt nhìn Đông Quân, người đàn ông này lạnh lẽo thật, không ưa chó cũng không ưa mèo, thiệt là nhạt nhẽo.



Đợi cảnh sát Tài khóa cửa xong xuôi, đám người bọn tôi mới nối gót theo nhau rời khỏi căn hộ chung cư của tên Tiền. Phía sau lưng, số hiệu căn hộ 095 vẫn sừng sững nằm đó, con mèo tên "Heo" vẫn còn đang mãi ăn mấy vụn bánh mà tôi cho...



___________



Ngồi trên xe về lại thành phố, tôi cứ cầm tấm ảnh ngắm nghía mãi. Trong bức ảnh, người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu đen hiệu NIKE, áo khoác che qua hết cổ, sau tai trái của ông ta có một hình xăm hoa đào màu đỏ không khác gì lão Thành đã nói với tôi. Nhưng trong ảnh chỉ có một bên sườn gương mặt, thoạt nhìn thì cũng không rõ được nguyên trạng khuôn mặt của ông ta trông như thế nào. Thấy tôi cứ ngắm nghía mãi, Thần Chết đang ngồi bên cạnh mới khẽ lên tiếng:



- Không cần ngắm nữa, tôi sẽ nhờ chuyên gia hoạ lại chân dung gương mặt của ông ta theo tỷ lệ này. Cô không cần lo đâu.



Tôi gật gật, thật ra thì tôi cũng nghĩ là Đông Quân sẽ lo được chuyện phác họa chân dung lão K. Nhưng thực ra... tôi lại không nghĩ đây là lão K, nhưng nếu không phải lão K thì tại sao lại có hình xăm này và tại sao ảnh của ông ta lại có trong nhà của tên Tiền?



Nhưng chả nhẽ lão K lại dễ dàng để lộ mặt thế sao?



- An, cô đang nghĩ đây không phải là lão K à?



Đang suy nghĩ miên man, nghe Thần Chết hỏi tôi có chút giật mình, gật gật đầu nhìn anh ta, tôi nói:



- Là linh cảm thôi, tôi trước giờ luôn nghĩ là lão ta rất cao siêu...



Tên Tú ngồi phía trên cũng quay người xuống thọc mạch:



- Tiểu An, cô nghĩ nhiều rồi, lão K dù cho có cao siêu tới đâu thì cũng là người. Chuyện lão ta để lộ ra thân phận cũng không có gì khó nói, tới tên Tiền còn chết bất đắc kỳ tử trong tù thì không có chuyện gì là không thể xảy ra.



Tú nói cũng đúng, chắc là do tôi suy nghĩ phức tạp vấn đề lên, chứ thực ra cũng không có gì đáng phải suy nghĩ ở đây cả.



Sau khi về lại Trần Đô, tôi đi thẳng tới phòng của bà nội. Hồi sáng này dì Tươi có sang bảo tôi khi nào rảnh thì lên phòng, bà nội tìm tôi có chuyện.



Vào trong phòng, tôi thấy bà đang ngồi uống nước trà nghe cải lương trong tivi. Thấy tôi đi vào, bà liền kêu dì Tươi tắt nhạc, nụ cười trên môi bà càng lúc càng tươi tắn.



- Tiểu Bình An, con tới rồi hả?



Tôi nhìn thấy bà, trên môi cũng vô thức cười thật tươi.



- Dạ bà nội, con hôm nay được nghỉ sớm nên tới thăm bà.



Tôi đi tới ngồi cạnh bên bà, vẫn như lúc trước mỗi khi rảnh rỗi đều tới tìm bà xin bánh kẹo để ăn.



- Biết con tới nên nội kêu dì Tươi đi lấy bánh cho con rồi. Sao, nội nghe tiểu Lập nói con dạo này bận làm?


- Ừm, cũng có khả năng sẽ không tìm được người giống như trong ảnh.



Không tìm được? Sao lại thế nhỉ? Chẳng lẽ bức ảnh tôi tìm thấy trong nhà tên Tiền không phải là lão K?



Thấy tôi đâm chiêu, Thần Chết mới tiếp tục lên tiếng:



- Cũng không hẳn là bắt buộc phải tìm được lão K. Cũng giống như tên Tiền, hắn biết được về người của tộc Huyết nhưng hắn không nói. Chúng ta có thể tìm người của lão K, gom thêm manh mối rồi tìm lão K cũng chưa muộn.



Thần Chết nói đúng, lão K không phải mục đích duy nhất, có thể những tay sai trong tổ chức của lão cũng biết được gì đó về tộc Huyết. Hiện giờ người của lão K vẫn đang thực hiện âm mưu của lão, việc giết người để tìm máu thần vẫn diễn ra mỗi ngày. Bọn tôi có thể tóm một trong số chúng rồi điều tra thêm, tôi không tin là lão K không lộ diện.



Tôi quay sang nhìn Đông Quân, hỏi thêm:



- Vậy mai chúng ta đi thật à sếp?



Đông Quân gật đầu, giọng anh ấy hơi trầm, trên môi lại hiện lên nụ cười hơi nhạt:



- Ừ, mai xuất phát. Cô có khả năng nhìn thấy được người sắp chết, khả năng đó sẽ có ích cho chúng ta trong việc xác định được nạn nhân.



Ơ... khả năng...?



Nghe Đông Quân nói mà tôi có chút sợ sợ trong lòng, tôi vẫn chưa nói cho anh ấy biết là khả năng của tôi đã hoàn toàn mất đi. Lần trước về vụ tên Tiền, anh ta chỉ nghĩ là tôi nhất thời không nhìn thấy được...



Tôi sau hôm đó cũng có nói bóng nói gió là có đôi khi tôi không thấy được màn sương đen, chứ lại không nói là khả năng của tôi đã hết công dụng. Bây giờ thì hay rồi!



Tôi nhìn Đông Quân, lời muốn nói lại nói không được cứ ngồi đó suy nghĩ do dự mãi. Mãi khi tôi lấy hết can đảm, đang định nói ra thì tên Tú kế bên lại hét lên phá đám:



- Thôi hôm nay về sớm, mai lại chuẩn bị đi sớm... Tiểu An cô về đi, mai bọn tôi qua rước cô hay là cô sẽ tới công ty?



Nghe tên Tú hỏi, tôi cười gượng, trả lời:



- Mai tôi sẽ tới công ty.



- Oke, quyết định vậy đi. Bây giờ tôi phải về ngủ đây, mai đi bắt hung thủ, hồi hộp quá đi mất. Tiểu An, khả năng của cô được tận dụng rồi đó, nhờ hết vào cô.



Anh ta vừa nói vừa vỗ vỗ vào vai tôi, tôi lại không biết nói gì ngoài cười hề hề giã lã coi như đồng ý.



Phía bên kia Đông Quân cũng đứng dậy đi về, anh ta đi tới chỗ tôi, đưa tay ra kéo tôi đứng dậy, anh ấy cười cười:



- Tôi đưa cô về?



Tôi mím môi, gật gật đầu. Lo lắng thì cũng đã lo lắng, còn việc được chở về dùm coi như cũng giảm được chút chi phí đi xe buýt. Tôi sắp bị đuổi việc rồi, phải tiết kiệm từ bây giờ mới được... hu hu...



________



Sáng ngày hôm sau, tôi thức dậy hơi trễ nên có chút vội vàng. Đêm qua nằm suy nghĩ mãi không ngủ được, mãi tới hơn 1 giờ đêm mới bắt đầu chợp mắt. Sáng ra tên Tú lại gọi inh ỏi hối như giặc tới nên cũng làm cho tôi quýnh quáng theo.



Đi ra cổng, tôi lại đụng mặt Thanh Nga, chị ta đi làm đều là xe của Trần Đô. Thấy tôi vội vàng, chị ta giở giọng càm ràm:



- Cô làm gì mà như bị ma đuổi vậy?



Tôi hô hào:



- Đúng rồi, ma đang đuổi tôi, chị Nga, chị đi nhanh lên.



Thanh Nga vẫn cứ đi ỏng ẹo trên đôi giày cao gót hơn một tấc. Mẹ kiếp, đi làm hay đi dẹo mà mang giày cao khiếp vía. Mang cho cao rồi đi nhanh không được, tôi chán bánh bèo này quá đi mất.



Tôi nhìn chị ấy thướt tha lên xe rồi đi mất, bản thân lại tá hỏa khi sắp trễ chuyến xe buýt cuối cùng. Vừa chạy vừa ôm balô trước ngực, tôi chạy còn hơn bị chó dí. May sao khi ra tới đầu đường thì xe buýt cũng vừa tới nơi, xém chút là trễ mất rồi. Phù, vẫn còn may.



Nhưng khi vừa bước chân lên xe, tôi lại cảm nhận được hình như có ai đó đang nhìn tôi... à không, giống như là đang theo dõi mới phải. Tôi nghĩ nghĩ một lát rồi quay lưng thật nhanh về phía sau, mắt nhìn về con đường dẫn vào khu biệt thự Trần Đô... không có ai ngoài một chiếc xe hơi vừa chạy vào.



Quái, rõ ràng là có ai đó đang nhìn tôi... rõ ràng mà!