Bình An

Chương 14 :

Ngày đăng: 10:39 18/04/20


Bọn tôi tới nơi đã là giữa trưa, lúc vào nhận nhà bà chủ nhà luôn miệng cười giới thiệu.



- Anh chị không biết chứ nhà của tôi ở khu này vừa rẻ vừa đẹp, đó, mấy anh chị nhìn coi, đồ đạc trong nhà mới tinh lại còn đầy đủ. Anh chị vào là ở thôi không cần mua thêm gì nữa đâu.



Tôi nhìn quanh nội thất trong nhà này thêm một lần nữa, công nhận bà chủ nói cũng không có sai. Nội thất trong nhà vô cùng đầy đủ và sạch sẽ.



- À bà chủ, trong phòng ngủ đều có phòng tắm riêng hả?



Nghe tôi hỏi, bà chủ nhà liền gật đầu cười tươi rói:



- Tất nhiên rồi cô gái, nhà hạng sang nó phải khác nhà bình dân chứ.



Tôi gật gật đầu, nhà như vậy nếu ở thành phố thì cũng hơn 10 triệu một tháng, ở đây có 4 triệu một tháng, thật là chênh lệch nhiều quá.



Tên Tú ngã người ngồi trên ghế sô pha, anh ta cười ha hả:



- Quân, cậu thấy tôi tìm nhà oke không?



Thần Chết đang đứng trước kệ để sách, tôi thấy anh ấy vừa tìm được quyển sách nào đó, đang tập trung đọc rất kỹ. Mãi tới khi tên Tú hỏi tới lần thứ hai thì anh ấy mới ngước mặt lên, giọng cũng nhàn nhạt:



- Ừ cậu làm thủ tục đi.



Bà chủ nhà vừa nhìn thấy Đông Quân, hai mắt bà ấy sáng rực lên, cũng vì tôi đứng gần nên mới nghe được bà ấy lầm bầm trong miệng:



- Cha, người đâu đẹp trai dữ vậy trời.



Đẹp trai? Thần Chết không đẹp trai thì ai đẹp, cái bà thím này.



Thỏa thuận thuê nhà đã xong, tên Tú cũng trả luôn tiền thuê nhà trong hai tháng. Tạm thời cũng chưa biết được bọn tôi sẽ ở trong bao lâu nhưng trước mắt chắc phải hơn một tuần, tùy vào mức độ tìm được tên hung thủ kia là sớm hay muộn.



Căn nhà này có 4 phòng với ba phòng ngủ, ba người bọn tôi mỗi người một phòng, còn lại một phòng trống là phòng chứa đồ. Bà chủ bảo đồ đạc trong phòng kho khá là nhiều vì nhà này đã qua tới mấy đời chủ mướn, có chủ khi trả nhà không đem theo đồ đạc đã mua nên đồ dư rất nhiều. Mà bọn tôi cũng không quản tới chuyện đó, mướn được căn nhà đầy đủ như này là tốt rồi, mấy chuyện linh tinh không cần để ý.



Phòng của tôi kế phòng kho, còn phòng của Thần Chết và tên Tú thì sát gần nhau. Khả năng cách âm của phòng không được tốt lắm nên tôi chọn cho tôi một phòng riêng độc lập với hai phòng kia cho dễ ở. Nhà bọn tôi thuê không gần với biển nhưng lại là khu trung tâm, xung quanh có rất nhiều nhà dân đang ở. Sáng ra là thấy dân làng biển đem cá lên bán, còn có mấy loại ốc biển, cua tôm trông tươi ngon vô cùng. Đêm xuống lại khá yên ắng, tôi hay lên tầng thượng ngắm cảnh biển về đêm và hưởng gió trời của biển cả. Thật sự, sau này khi tôi có nhiều tiền tôi nhất định sẽ mua nhà ở những vùng biển đẹp nhất VN để khi nào mệt mỏi tôi sẽ vác ba lô lên và đi hít gió biển. Eo ơi, sống như thế thì còn gì để nói nữa, tuyệt vời!



Lúc tôi vừa lên sân thượng đã thấy Thần Chết đang ngồi đọc sách, thấy tôi đi lên, anh ta đặt quyển sách xuống bàn, giọng vô cùng dịu dàng:



- Đã rửa chén xong rồi à?



Tôi gật đầu, đi tới kéo ghế ngồi xuống đối diện phía anh ta:



- Ừ tôi cũng quen với rửa chén sau khi ăn, sau này bọn anh cứ để tôi làm đi. Việc nấu ăn rửa bát tôi sẽ làm, đi tới đây không trả tiền nhà rồi mà còn ăn không nữa thì ngại lắm.



Thần Chết nhìn lơ đãng ra chung quanh, giọng điệu vẫn như khi nãy:



- Tới đây rồi thì đừng quan trọng mấy chuyện đó, coi như là đi du lịch đi. Tôi có tiền, lo cho cô đi nghỉ được. Còn rửa chén rửa bát nấu ăn thì theo lịch mỗi ngày một người làm, công bằng.



Tôi nhìn anh ta... eo ôi, đây đúng chuẩn gu đàn ông của các chị em ở mọi thời đại. Bên ngoài siêu nam thần lạnh lùng boy, bên trong lại thấu đáo và đặc biệt là có rất nhiều tiền. Tôi mà đưa Thần Chết đi đấu giá thì khéo lại có khối chị em rụng trứng đợp đợp ấy.



Nhìn nhìn anh ta, không hiểu sao tôi lại vô thức buột miệng:



- Sếp này, tôi thấy anh hoàn hảo tới không có thuyết điểm luôn ấy?



Nghe tôi hỏi, ánh mắt của anh ta di chuyển về phía tôi, tôi thấy được môi anh ta khẽ nhếch lên, giọng cũng có chút vui vẻ:



- Không có thuyết điểm sao?



Tôi gật gật đầu:



- Vâng, tôi thấy thế.



Trước mắt tôi, Đông Quân đột nhiên nở nụ cười rất tươi, đây có thể là nụ cười đúng nghĩa là cười nhất mà tôi từng thấy từ anh ta.
- Rẽ đâu đây?



Tên Trí nhìn tôi, gương mặt anh ta hơi nghiêm túc:



- Cô muốn rẽ đường nào?



Tôi có chút ngờ vực nhìn hắn:



- Rẽ đường nào cũng về được nhà tôi à?



Tên Trí khẽ cười:



- Không, chỉ có một đường về được nhà cô thôi... nhưng tôi muốn cô đoán thử xem đường nào mới là đúng.



Tôi nhìn về hai con đường, không biết có phải do thời tiết hay đặc trưng vùng miền không mà ở đây trời lại hơi chậm sáng. Tôi theo trực giác chỉ tay vào đường thẳng trước mặt, tôi nói:



- Đường này.



Tên Trí nhìn theo tay tôi, hắn ta cười lớn:



- Ha ha, cô chắc chưa?



Tôi gật gật đầu:



- Không chắc nhưng tôi có linh cảm là vậy.



Tên Trí hai tay vẫn đút vào túi quần, nụ cười trên môi hắn hơi nhạt:



- Cô đoán sai rồi, là đường này cơ.



Vừa nói hắn vừa chỉ tay vào con đường rẽ, chẳng hiểu sao tôi lại không nghĩ đó là đường về nhà. Khi nãy chạy theo tên cướp... công nhận là chạy đi xa thật nhưng tôi lại nhớ hình như tôi không có rẽ đoạn nào... bây giờ...



Tôi nhìn hắn, hơi nheo mắt:



- Tôi lại nghĩ là đường này, khi nãy tôi chạy theo tên kia không có rẽ.



Tên Trí cau mày, gương mặt vẫn rất bình thường:



- Cô mãi chạy nên làm sao biết được, đường ở biển khá giống nhau, đi theo tôi... sắp tới nhà cô rồi.



Tôi nhìn hắn ta rồi lại nhìn về con đường trước mặt, chắc có lẽ là tôi nhớ nhầm... con đường rẽ này hình như cũng giống với con đường truớc mắt tôi đây...



Tôi gật đầu ậm ừ:



- Ừ có lẽ tôi nhầm.



Tên Trí cũng nhìn tôi, nụ cười trên môi hắn sâu hơn bao giờ hết...



- Yên tâm, tôi sẽ đưa cô về tận nhà.



Tôi không nói gì, chỉ gật đầu đi theo sau lưng hắn... tôi để ý thấy hai tay hắn cứ đút vào túi quần... chẳng hiểu là vì lạnh hay vì thói quen?!



Đi được hai ba bước, sau lưng tôi truyền tới tiếng xe máy ầm ầm kèm theo giọng nói quen thuộc. Âm thanh ấy được phát ra từ hướng con đường mà tôi đoán khi nãy...



- An, Tiểu An...



Tôi chớp chớp mắt mấy cái, trong đầu chắc nịch một ý...



Là Thần Chết... là tiếng của anh ấy!