Bình An

Chương 15 :

Ngày đăng: 10:39 18/04/20


Nghe giọng quen thuộc tôi liền xoay người tìm kiếm, quả nhiên là Thần Chết... anh ấy đang đi tìm tôi.



Đông Quân ngồi sau một chiếc xe máy hơi cũ, anh ấy bước xuống xe đi từ từ lại phía tôi. Sau lưng anh ấy, Mặt Trời cũng đang từ từ nhú lên sau dãy núi... Anh ấy cứ như thế, bước từng bước thật chậm rãi, thật hiên ngang đi về phía tôi. Hình ảnh anh ấy tỏa sáng giữa những tia nắng Mặt Trời đang hừng lên, thật sự rất đẹp, rất uy dũng.



Tôi đứng nhìn tới ngơ người, mãi khi Đông Quân đi tới trước mặt tôi, tôi mới giật mình ngước lên nhìn anh ấy.



Tiếng Đông Quân nhàn nhạt trên đỉnh đầu:



- Em đi đâu vậy?



Nghe tiếng anh ấy hỏi, người tôi tự nhiên có chút co rút, rụt cổ thấp hơn một chút, tôi nhỏ tiếng:



- Tôi... tôi dí theo thằng ăn cướp.



Giọng Đông Quân cao hơn một chút, anh ấy nhìn tôi, nét mặt hơi trầm lại:



- Dí ăn cướp? Em tưởng em là cảnh sát hả? Em liều mạng vì mấy đồng bạc lẻ đó à?



Mấy đồng bạc lẻ???



Tôi nhìn anh ta, sự co rút khi nãy biến mất hoàn toàn, tôi cau mày, cất cao giọng:



- Đồng bạc lẻ không phải là tiền à? Anh có tiền thì thi dễ mấy đồng bạc lẻ đó à?



Đông Quân quyết không nhịn, anh ta càng cau có:



- Vì mấy đồng bạc cắc đó mà em liều mạng thì anh thấy em hơi ngu, em cần bao nhiêu tiền, anh cho em.



Cho tôi? Mẹ kiếp, tư duy của người có tiền thật lố bịch mà. Không nhờ những đồng "bạc cắc" chắc chiu đi lên thì làm gì có được những "số 0" dài đằng đẵng trong sổ tài khoản của anh ta kia chứ.



Tôi yêu tiền nên rất ghét những ai coi Trời bằng vung, coi thường đồng tiền. Tiền mà coi thường... muốn hết thời à?



Tôi nhìn Đông Quân, tôi đang giận mà nhìn anh ta hình như còn giận hơn tôi. Cái biểu cảm này tôi ít khi nào thấy từ anh ta lắm. Mà mắc gì anh ta giận tôi, tiền của tôi thì tôi xót chứ...



- Tôi không cần tiền của anh.



Đông Quân cười khẽ, nụ cười không chứa một tia vui vẻ nào. Anh ấy quát:



- Đi về.



Tôi nhìn Đông Quân... đã vô lý lại còn thích ra lệnh? Miễn đi. Tôi sừng sổ, quát lại:



- Tôi tự về.



Đông Quân giận tím tái, anh ta cau mày rất chặt:



- Anh kêu em đi về. Đi.



Anh ta bực mình tôi cũng bực mình, rõ ràng tôi với anh ta chỉ là sếp và nhân viên, anh ta lấy cái quyền gì ra lệnh cho tôi chứ? Anh ta đâu phải ba mẹ của tôi đâu?



Đang định cãi lại thì phía kia, một chiếc xe máy đang nổ máy đùng đùng chạy tới, tên Tú nhảy phốc xuống xe, thở hổn hển:



- Đang gấp mà gặp ngay ông nội không biết đường... Tiểu An, cô có sao không? Tôi nghe mấy bà bán cá nói cô rượt theo ăn cướp, tôi với Đông...á á... cậu làm gì vậy?



Tên Tú chưa kịp nói hết câu thì Đông Quân đã bịt miệng anh ta lại. Tôi nhìn một màn trước mặt tự dưng lại cảm thấy có chút gì đó sai sai... mà sai nhất hình như là Đông Quân thì phải.



Phía sau lưng tôi, tên Trí bước lên vài bước hỏi:



- An, đây là...



Tôi suy nghĩ nhanh như chớp, vừa mở miệng trả lời thì bên kia Thần Chết cũng lên tiếng, cả tôi và anh ta đồng thanh nói cùng lúc.



- Là anh tôi.



- Là anh.



Anh? Suy nghĩ bọn tôi hơi giống nhau nhỉ?
- Bên phía công an có biết chuyện khi sáng của tôi không?



Thần Chết khẽ lắc đầu:



- Chắc là biết, nhưng không biết chúng ta đang cùng theo dõi 3 tên này. Tôi không muốn liên can đến cảnh sát, sẽ rất phiền phức.



Tôi gật gật đầu thầm hiểu, lại hỏi thêm một vấn đề:



- Thế còn tên Huy? Sao anh nhận ra là anh ta, tôi có nhìn sơ qua nhưng không nhận ra được. Tên Trí còn giống trong ảnh nhưng tên Huy... sao anh nhận ra hay vậy?



Đông Quân đứng dậy, anh đi đến dựa vào lan can, tôi cũng nhanh chân lon ton đi tới gần. Gương mặt anh ấy siêu đẹp, đường nét trên khuôn mặt sắc sảo, trên môi lại nở nụ cười cười nhẹ, trông thì vui vẻ nhưng nhìn gần lại thấy vô cùng nghiêm túc. Đột nhiên quay sang tôi, anh ấy hỏi:



- Bình An, nếu khi sáng tôi không đi tìm cô, tôi không kêu cô thì cô sẽ đi theo tên Trí?



Tôi có chút ngạc nhiên vì không hiểu vì sao Thần Chết lại hỏi tôi như thế. Mặc dù là ngạc nhiên nhưng tôi vẫn trả lời, phần trả lời vô cùng nghiêm túc và chân thật:



- À về chuyện khi sáng... nếu như không gặp anh kịp thời thì tôi cũng không đi theo hắn. Nếu hắn là người tốt không nằm trong diện tình nghi thì tôi cũng sẽ không nghe theo. So với việc phải nghe theo quyết định của một người không đáng tin tưởng thì tôi tin vào trực giác của tôi hơn. Bước tới bước thứ tư theo hắn, tôi đã muốn quay lại bước theo con đường mà tôi đã nhận định. Chỉ là... anh tới sớm hơn dự định của tôi một bước.



Đông Quân nhìn tôi, ánh mắt anh dịu đi rất nhiều, nét cười cũng không còn căng thẳng nghiêm túc như khi nãy nữa. Đột nhiên, anh ấy giơ một tay khẽ xoa xoa tóc tôi, hành động này vô cùng dịu dàng...



- Bình An này, sau này cô nên tin vào trực giác của cô nhiều hơn. Cô sinh ra đã là một người đặc biệt, trực giác của cô cũng đặc biệt hơn rất nhiều so với người bình thường. Nếu trong trường hợp chỉ có một sự lựa chọn duy nhất, dù ý kiến của tôi khác cô thì cô cũng nhất định phải nghe theo ý kiến của chính bản thân cô. Tôi so với cô, tôi không bì được... cô nhớ kỹ chưa?



Tôi không hiểu, ngay giây phút anh ấy nói với tôi như thế tôi dường như không hiểu vì sao? Vì so giữa tôi và anh, khả năng suy luận của tôi còn kém hơn anh rất rất nhiều. Nhưng mà, mãi sau này tôi mới hiểu được rằng... những thứ anh ấy dặn dò tôi chưa bao giờ là điều thừa thãi!



Thấy tôi cứ nhìn mà không nói gì, Thần Chết bật cười, anh ấy lại xoa tóc tôi thêm mấy cái nữa.



- Tôi nói vậy thôi, cô không cần suy nghĩ sâu xa đâu. Chỉ là tôi nghĩ tôi nên dặn dò cô trước, đơn giản chỉ vậy thôi.



Tôi khẽ gật đầu, hai má cũng có chút nóng ran. Đông Quân càng ngày càng dịu dàng với tôi nhỉ?



Đang còn đắm chìm trong cảm giác dịu dàng, ấm áp thì Đông Quân đã cất giọng hỏi tên Tú:



- Tú, sao khi sáng cậu tới trễ hơn tôi vậy?



Tên Tú đang nướng thêm mấy củ khoai, nghe Thần Chết hỏi, anh ta không thèm suy nghĩ, liền nhíu mày không vui trả lời:



- Mẹ nó, xe ôm mà không biết đường. Thằng Huy chở tôi đi lạc đường mới ghê chứ, tôi tức ghê.



Lạc đường?



Khi nghe tới hai chữ lạc đường, cả tôi và Thần Chết đều không hẹn mà nhìn nhau...



Tôi nhìn anh ấy, mi mắt khẽ chớp, tôi hỏi:



- Sếp, anh có nghĩ tên Huy với tên Trí cùng phe không?



Thần Chết suy nghĩ một lát rồi lắc đầu:



- Không hẳn, có thể việc tên Huy đi lạc chỉ là vô tình. Lý do tôi nhận ra tên xe ôm đó là tên Huy là vì ánh mắt của hắn. Trong ảnh, ánh mắt của hắn rất đẹp nhưng lại vô hồn thiếu tự tin, nhìn bên ngoài lại càng thiếu tự tin hơn trong ảnh rất nhiều. Đáng lý tôi cũng không nhận ra nếu hắn không kêu tôi lên xe của hắn trước.



- Hắn kêu anh lên xe của hắn trước? Nói như thế chẳng phải hắn biết anh? Hắn cố tình muốn để anh lên xe để chở anh đi lạc?



Đông Quân khẽ cười:



- Không, hắn không biết tôi, nếu biết tôi thì hắn đã chẳng kêu tôi rồi. Tâm lý của một người tự ti sẽ rất sợ phải tiếp xúc với người khác, đặc biệt là người mạnh hơn hắn. Hơn nữa, nếu tôi lên xe của hắn thì Tú vẫn lên chiếc xe còn lại, thế thì thời gian tìm được cô cũng không chênh lệch là bao nhiêu. Hắn kêu tôi lên xe là vì nghe nói tôi cần tìm người, hình như hắn có chút kích động về việc tìm người mất tích. Tạm thời không có gì chắc chắn cả, trước mắt trong 3 người tình nghi, có thể loại 1 người ra ngoài. Chỉ còn lại tên Trí và tên Huy, nhưng tôi vẫn nghiêng về tên Trí nhiều hơn.



Tôi cũng cảm thấy không có gì chắc chắn nhưng nếu Thần Chết đã nói như thế thì tôi tin vào anh ấy. Tôi luôn có sự tin tưởng tuyệt đối vào Đông Quân!



Trong đêm sáng đầy sao, mùi khoai nướng thơm phức bay khắp một vùng biển...



__________



Ban đêm, tiếng chuột kêu "chít chít" vẫn vang lên đều đặn, tôi nằm trên giường cứ lăn qua lăn lại mà mãi vẫn không ngủ được. Lát sau, phải dùng tới sự trợ giúp của tai nghe mới chặn được âm thanh của lũ chuột tinh quái. Thật là bực mình, sáng mai nhất định tôi phải kêu bà chủ nhà tới để giải quyết lũ chuột này mới được. Để như thế này mãi chắc hai mắt tôi thâm đen xì vì mất ngủ quá!



Trong đêm tiếng "chít chít" của lũ chuột vẫn vang lên vô cùng "đều đặn"...