Bình An

Chương 27 :

Ngày đăng: 10:39 18/04/20


Chuyện tôi nghe lén Đông Quân ngày hôm đó, tôi không nói cho anh ấy biết, cũng không hỏi thực hư là như thế nào. Bởi vì tôi tin, tôi tin anh không phải là con người như vậy. Lớn cả rồi, yêu bằng tim chứ không phải yêu bằng tai, đâu phải cứ nói như thế thì sự thật chắc chắn là như thế. Tôi từng đọc bao nhiêu bộ truyện, từng xem biết bao nhiêu bộ phim, nam nữ chính toàn nghe dăm ba câu nói không đầu không đuôi thì lại giận dỗi hiểu lầm nhau đủ thứ, rồi dẫn đến chia ly chia tay trong đau khổ dằn vặt. Tôi không phải loại phụ nữ yêu mù quáng nhưng tôi cũng không phải kiểu ngu ngơ ai nói gì cũng tin. Đông Quân đối xử với tôi như thế nào, chỉ riêng bản thân tôi hiểu rõ nhất, anh ấy lợi dụng tôi... cơ bản là chẳng được lợi ích gì.



Đông Quân chưa nói yêu tôi, chưa nói chứ không phải là không nói. Mà tình yêu đâu phải chỉ nói mới là tình yêu, lời nói thì có thể giả nhưng hành động thì không thể nào giả được. Đông Quân có tình cảm thật sự với tôi, ít nhất tôi có thể cảm nhận được điều đó.



Bởi vậy, người đời nói đúng, nửa ổ bánh mì thì nó vẫn là bánh mì nhưng một nửa sự thật thì không phải là sự thật nữa rồi.



_________



Tin Huy Lập chuẩn bị cưới Thúy Vân ngày càng được đồn thổi, trên vài mặt báo cũng có đưa tin về hôn sự của hai nhà họ Trần và họ Hà. Với tin tức này, tôi cũng không lấy làm quá kinh ngạc, chuyện cậu Lập lấy vợ chỉ là sớm hay muộn mà thôi.



Đông Quân sau khi đưa tôi về Trần Đô, anh ấy liền cho xe về lại Đông gia, mấy hôm nay Đông gia có việc gì đó nên anh không có nhiều thời gian ở bên tôi. Sáng tôi đi làm bằng xe buýt, chiều anh lại đưa tôi về Trần Đô, chuyện đưa đón lập đi lập lại như một thói quen mỗi ngày. Người trong Trần Đô cũng bắt đầu đồn thổi chuyện của tôi và Đông Quân, nhưng họ đồn là chuyện của họ, tôi chưa từng cho chút ý kiến nào về chuyện này.



Hôm nay tôi được nghỉ cuối tuần, nắng lên một chút tôi liền bồng tụi nhỏ đến spa chăm sóc cho thú cưng. Cái chân gãy của MiMi đã lành, tính tình em ấy cũng không còn mạnh bạo như trước nữa, thấy bọn nhỏ chơi đùa với nhau, lòng tôi tự dưng cũng cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.



Vì cho cả hai đứa làm dịch vụ trọn gói nên đợi hơi lâu, lướt điện thoại hoài thì lại quá nhàm chán. Ngó thấy đối diện spa là trung tâm mua sắm, tôi liền gửi bọn nhỏ cho nhân viên chăm sóc rồi đi bộ qua đường sang bên ấy tham quan một chút. Trung tâm thương mại này mới mở, tôi cũng chưa ghé vào lần nào, sẵn dịp có thời gian rảnh tôi cũng nên mua sắm chút gì đó cho bản thân, lâu quá rồi tôi chưa mua cái váy mới nào cho mình cả.



Đi loanh quanh một vòng trong cửa hàng với hiệu quần áo mà tôi yêu thích, ngắm nghía được mấy cái váy ưng ý, tôi liền cầm mấy mẫu váy đã chọn đi vào phòng thử quần áo. Bước vào trong phòng, tôi vừa kéo áo thun chưa qua quá ngực thì nghe một tiếng "bụp", từ phía trên có người nhảy xuống ngay chỗ tôi đang đứng thay quần áo. Trong đầu tôi xoẹt nhanh qua một suy nghĩ... biến thái, chắc chắn là tôi gấp biến thái rồi.



Đang định la lên thì người đó nhanh tay bịt miệng tôi lại, làm tôi chỉ có thể ú ớ không nói được cái gì. Tim tôi như muốn đập văng ra khỏi lồng ngực vì hoảng sợ, xui thật, tính tôi không thích có người đi theo mỗi khi tôi mua quần áo hay là thử đồ nên khi nãy tôi có bảo với nhân viên không cần đi theo giúp, giờ thì hay rồi... Nhưng mà không hét lên được thì tôi đánh, tôi đấm, tôi cào cấu tên trước mặt, tôi không tin là hắn ta không đau. Đúng như ý của tôi, hắn ta vì bị đánh đau nên liền lên tiếng trước:



- An, là tôi... Tiền... chính là tôi.



Tôi cắn vào tay hắn ta một cái thật mạnh, tôi nói lớn tiếng:



- Tiền... tiền gì? Tôi không có tiền, anh cướp nhầm người nghèo rồi.



Tên kia "Ui da" lên một tiếng rồi lại nhanh miệng nói gấp:



- Tôi là Tiền, không phải cướp tiền... là tôi đây Bình An, Tiền huyết thần đây.



Tiền? Tiền huyết thần?



Đại não như được thông suốt một chút, tôi một tay che trước ngực vì sợ gặp phải biến thái, một tay hất cái nón đen hắn ta đang đội... Ồ, chính là tên Tiền, chính là hắn.



Thấy tên Tiền đang đứng trước mặt tôi, tôi giận dữ quên hết sợ hãi nhảy qua ôm lấy cổ của hắn mà ghì xuống, tôi gằn từng tiếng.



- Mẹ nó, nói. Chính bọn mày giết bác của tao, phải không, phải là bọn mày không?



Tên Tiền bị tôi kẹp cổ, hắn la oai oái:



- Cô bị gì vậy? Tôi giết bác cô làm gì?



Tôi vẫn chưa chịu buông tha, siết cổ hắn thật chật, tôi gặng hỏi:



- Nếu không phải là bọn mày thì là ai? Chỉ có thể là bọn mày thôi, bọn mày muốn gì ở bác tao? Ông ấy có tội tình gì?



Tên Tiền bị siết đến nghẹt thở, hắn ta đập uỳnh uỳnh vào tay tôi xin tha. Thật ra tôi cũng không tin là tổ chức của tên Tiền giết bác Khang, nhưng sẵn dịp hôm nay gặp hắn, tôi điều tra luôn một thể. Biết đâu sẽ có thêm manh mối gì khác thì sao.



- An... cô... cô muốn... giết... giết tôi à?



Thấy hắn ta không còn nói rõ chữ được nữa, tôi mới gắng hỏi thêm một câu:



- Có phải người của anh giết bác ấy không?



Tên Tiền ra sức lắc đầu, hắn nói trong đau đớn.



- Không... Không...



Bên ngoài chắc nghe có tiếng động to nên mới có nhân viên đi đến gõ cửa. Chính là cô nhân viên tư vấn cho tôi khi nãy, cô ấy vừa gõ cửa vừa hỏi với giọng thật dịu dàng:



- Chị ơi, chị có cần em giúp gì không ạ?



Nghe tiếng cô ấy hỏi, tôi liền cười cười trả lời:



- À không có gì đâu chị, em thử sắp xong rồi.



- Vâng, em ra ngoài đợi chị nhé.



Tôi không trả lời, đợi khi tiếng bước chân đi xa rồi, tôi mới buông tay thả cổ tên Tiền ra. Được tôi thả tay, tên Tiền ho vội mấy tiếng rồi hít lấy hít để mớ oxi hạn hẹp đang có trong phòng chứa đồ. Hắn hít một hơi cho thông cổ, rồi lại cau mày nhìn về phía tôi, hắn cau có.
Vừa chạy tới nơi, cũng là lúc Đông Quân vừa đấm một phát thật mạnh vào mặt của Huy Lập. Đừng nói là ai mà ngay cả tôi đều cảm thấy có chút xót xót cho cái mặt của Huy Lập. Không nghĩ gì nhiều, tôi liền chạy tới can Đông Quân ra, miệng tôi hét lên:



- Anh, dừng tay đi, đừng đánh nữa.



Phía bên kia bác Liên với bác Kiên cũng ngăn Huy Lập đang hùng hổ nhào tới. Bác Kiên quát to:



- Hai đứa thôi ngay đi, đều là anh em trong nhà, hai đứa định đánh nhau chết mới vừa lòng hả?



Huy Lập gào lên:



- Là anh ta đánh con trước.



Đông Quân không nói gì, anh đưa tay lau vết máu trên môi, gương mặt đậm mùi sát khí.



Tôi nhìn anh, lo lắng tới cực độ, tôi hỏi gấp:



- Anh, anh có đau không?



Nghe tiếng tôi hỏi, Đông Quân khẽ lắc đầu:



- Không, tôi không sao.



Huy Lập phía kia được bác Liên lau mặt lau mũi vô cùng cẩn thận, bà Liên được dịp cũng lên tiếng trách móc.



- Thuấn, sao con lại đánh Huy Lập? Nó là em con mà?



Đông Quân nhìn nhìn về phía bà ta, mặt anh lạnh tanh:



- Bà nhìn mặt tôi xem? Bà có tin tôi lột da nó ra luôn không?



Bác Kiên nghe Đông Quân nói, bác ấy lại hét lên lần nữa.



- Thuấn, thôi đi.



Đông Quân nhìn lướt qua một nhà ba người bọn họ, anh nhếch môi cười một cái trào phúng. Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi, anh kéo tôi đi thẳng ra xe, giọng anh khàn khàn:



- Em đi cùng tôi?



Tôi mím môi, giờ phút này không đi không đuợc, nhỡ anh ấy buồn quá mà làm chuyện gì đó nguy hiểm thì sao?



Sau lưng, giọng Huy Lập gào lên trong vô vọng:



- Bình An... anh ta không hề yêu em... em quay lại đi... quay lại đi.



Tôi quay mặt về phía Huy Lập... không yêu... làm sao lại không yêu?



Giọng của Huy Lập vang vọng khắp Trần Đô:



- Em mau quay lại đây... quay lại đây... em sẽ tổn thương đó Bình An... Bình An...



Từng tiếng kêu gào tới thản cổ của Huy Lập khiến cho tâm tình tôi chao đảo, ngước mắt lên nhìn Đông Quân, tôi thấy anh ấy cũng đang nhìn tôi chằm chằm. Bàn tay đang nắm chặt tay tôi cũng vơi lực đi một chút...



Gương mặt Đông Quân lạnh lẽo, ánh nhìn sâu híp lại, giọng cũng theo đó mà âm trầm hơn rất nhiều.



- Đi với tôi không?



Tôi khẽ cắn môi, không cần suy nghĩ nhiều, tôi liền gật đầu đồng ý:



- Đi.



Thần sắc trên gương mặt Đông Quân khẽ giãn ra một chút, ánh nhìn cũng không còn quá gắt gao. Siết chặt tay tôi một lần nữa, anh gật gật đầu nói:



- Ừ tôi đưa em đi.



Tôi nhìn anh, nắm lấy tay anh, đi theo dấu chân của anh để lại... tôi không phải không lăng tăng về câu nói của cậu Lập... nhưng tôi tin Đông Quân nhiều hơn, tin anh ấy sẽ không đối xử tệ với tôi.



Yêu thì phải tin, không tin thì đừng có yêu!