Bình An

Chương 28 :

Ngày đăng: 10:39 18/04/20


Sau chuyện đánh nhau lần đó, Đông Quân cũng không nhắc lại, cứ xem như là chưa từng có chuyện đánh nhau xảy ra. Mà phía cậu Lập, cậu ấy cũng không nói lý do vì sao bọn họ đánh nhau. Tôi thì ngờ ngợ là có liên quan gì đó đến tôi, nhưng mà liên quan cụ thể thế nào thì tôi không biết.



Quan hệ của anh em bọn họ, xem ra còn căng thẳng hơn tôi nghĩ rất nhiều.



___________



Hôm nay công ty có hợp đồng lớn, tôi phải làm thêm giờ đến tối mịt mới về. Để tôi trước cổng nhà, tên Tú liền chìa đầu ra nói to:



- Mai cô phải đến công ty sớm đó.



Tôi bĩu môi, liếc mắt nhìn anh ta:



- Anh để cho tôi ngủ ngon thì anh sẽ bỏ ăn chắc?



Đông Quân khẽ cười, anh nhìn tôi, giọng dịu dàng biết là bao nhiêu:



- Không cần tới sớm, khi nào em dậy thì gọi cho tôi, tôi qua đón.



Tôi mím môi cười mỉm, vẫn là bạn trai tôi tốt với tôi nhất.



Đợi xe của anh đi khuất rồi, tôi mới từ từ đi vào trong. Việc đầu tiên mỗi khi tôi về nhà là đi thăm bọn nhỏ, sau khi MiMi lành chân lại, mèo Heo cũng được di cư xuống ở cùng MiMi. Ban đầu bọn nhỏ cũng không hợp nhau lắm nhưng sống chung lâu ngày lại sinh ra hoà hợp. Bồng bế MiMi một lát, tôi lại xoay qua tìm mèo Heo. Con mèo này tên Heo rõ đúng, suốt ngày chỉ ăn với ngủ, tới tôi về mà cũng không ra chào tôi, bảo sao Đông Quân không ưa nó nhiều như vậy.



Thò tay vào trong nhà riêng của mèo Heo, tôi dùng toàn bộ sức lực lôi em ấy ra một phát thật mạnh. Vừa bồng em ấy trên tay, tôi vừa thấy có cái gì đó rơi xuống, hình như là một bức thư.



Cúi xuống nhặt mảnh giấy được gấp lại làm tư, tôi mở ra đọc nhanh xem trong đó viết gì. Ồ, thì ra là thư của tên Tiền!



Trong thư viết:



"Tổ chức không giết bác của cô, người giết ông ấy là người có thế lực. Điều tra được gì tôi sẽ báo cho cô biết. Tiền."



Tôi thả mèo Heo xuống đất, ngẫm nghĩ những gì tên Tiền viết trong bức thư. Nếu ngay cả tên Tiền cũng không thể điều tra ra được thì nhất định người giết bác Khang là một người có thế lực rất lớn. Nhưng rốt cuộc là ai? Bác Khang đã biết được những gì mà khiến cho người ta phải giết bác ấy diệt đầu mối? Còn nữa, bác Tý... tới bây giờ bọn tôi vẫn chưa tìm được tung tích gì của ông ấy cả...



Ơ... nhưng tên Tiền vào được Trần Đô bằng cách nào? Hắn làm sao vào được tới tận trong đây nhỉ?



________



Tối cuối tuần như thường khi ở Trần Đô.



Ăn gần hết bữa cơm, bác Kiên ngồi phía trên mới quay sang Đông Quân, bác ấy khẽ hỏi:



- Thuấn, sắp tới là tới giỗ của mẹ con, ba tính...



Bác Kiên chưa nói hết câu thì Đông Quân đã buông đũa xuống bàn, giọng của anh vô cùng không vui.



- Ông không cần tính, mẹ tôi là người của Đông gia, giỗ cũng là Đông gia làm. Trần gia các người không có liên can gì hết, không cần tính toán làm gì cho thêm kệch cỡm.



Huy Lập ngồi phía đối diện cũng liền buông đũa theo, sợ là anh em bọn họ lại tiếp tục gây nhau nên bác Liên nhanh miệng tiếp lời.



- Tiểu Thuấn, là ba con thương mẹ con thôi mà, con đừng như thế ông ấy sẽ buồn.



Đông Quân cười nhạt, anh hất chén cơm trên bàn ăn tạo thành tiếng kêu leng keng, giọng chất chứa đầy sự khinh thường.



- Thương mẹ tôi? Thương mẹ tôi mà ngày mẹ tôi chết ông ấy lại đang ăn nằm trên giường với bà?



Tôi nghe những lời Đông Quân nói, phút chốc tôi cảm thấy ngạc nhiên vô cùng. Tôi không ngờ, không ngờ lại có chuyện đó xảy ra... bác Kiên sao lại...



Gương mặt của bác Kiên tím tái đi không biết vì lẽ gì, về phần bác Liên... thần sắc của bà ấy cũng tệ vô cùng.



Nhìn thấy bọn họ như vậy, Đông Quân liền đứng bật dậy, anh cười nhếch môi, nói rõ ràng:



- Bà Liên, bà quên bà với mẹ tôi từng là chị em khuê phòng rất thân à? Vũ gia nhà bà cũng do một tay Đông gia nâng đỡ... tôi thật không nghĩ được bà lại vì một tên đàn ông mà hãm hại chính chị em thân thiết nhất của mình. Đúng là vô lại.



Bác Liên xanh mặt, bà ấy lấp bấp:
Huy Lập cau mày, cậu ấy có chút kích động:



- Là ai nói cũng được nhưng em không được đồng ý, anh nhất định cũng sẽ không đồng ý.



Tôi lắc lắc đầu, giọng cũng nhạt đi đôi chút:



- Cậu không có khả năng chống đối lại mẹ mình, cậu đừng làm những chuyện ấy làm gì, vô ích thôi.



Huy Lập đi tới trước mặt tôi, cậu gằng hỏi:



- Tức là em sẽ đồng ý sao? Không, không được đồng ý.



Tôi cười nhạt, giọng nghiêm túc:



- Cậu Lập, tôi và cậu là không thể nào, dù cho tôi có không nhận bác Kiên làm ba thì tôi và cậu cũng sẽ không có kết quả. Cậu sắp có vợ rồi, cậu nên yêu thương chị ấy nhiều hơn. Cố chấp với tôi để làm gì? Chúng ta là hai đường thẳng song song, mãi mãi cũng sẽ không có điểm chung nào cả.



Mặt Huy Lập dần đỏ lên, cậu ấy quát:



- Vậy em nghĩ em và Đông Quân sẽ có cơ hội hơn anh sao? Em lầm rồi, anh ta lợi dụng em, anh ta không đáng với tình cảm của em. Em không yêu anh cũng được nhưng em không được yêu anh ta, không được. Lúc trước anh chúc phúc cho em là sai lầm của anh, người như anh ta không đáng có được hạnh phúc.



Ngừng một lát, Huy Lập lại nói tiếp:



- Nếu em không tin, ngày mai em sẽ thấy, những gì anh nói đều là sự thật. Chính tai anh từng nghe anh ta nói anh ta lợi dụng em... Bình An... em phải tin anh, em nhất định phải tin anh.



Tôi nheo mắt nhìn về Huy Lập, trong lòng cũng có chút thổn thức:



- Cậu nói ngày mai tôi sẽ thấy, là sao? Ý cậu là gì?



Huy Lập nén lại cơn thịnh nộ, cậu nhìn tôi, nói thật rõ ràng:



- Ngày mai ba sẽ công bố chuyện nhận em làm con gái, anh hứa với em, ngàn lần vạn lần anh cũng sẽ không đồng ý. Nhưng còn Đông Quân, anh ta nhất định sẽ đồng ý. Chỉ có đồng ý để em làm con gái của ba thì mới có thể hại anh thân bại danh liệt được. Em cứ đợi đến ngày mai, xem những lời anh nói là đúng hay sai. Ngày mai em sẽ nhận ra được bộ mặt thật của Đông Quân, tin anh đi.



Tôi nhìn Huy Lập, tôi không biết lời cậu nói có bao nhiêu phần trăm là sự thật, nhưng... dù có đúng hay không đúng thì ngay bây giờ, những lời nói đó cũng gây ảnh hưởng đến tôi ít nhiều. Có phải như lời cậu nói không? Có phải Đông Quân sẽ thật sự đồng ý hay không?



Thấy tôi im lặng không trả lời, Huy Lập khẽ vỗ tay tôi, cậu dịu giọng:



- Bình An, cả đời này anh chỉ muốn em được hạnh phúc. Nếu anh và em không thể thì anh cũng muốn thấy em được hạnh phúc. Còn riêng anh, dù cho có còn 0,01% anh cũng sẽ chiến đấu vì em...



Tôi mím môi, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy thê lương khủng khiếp. Là vì Huy Lập hay vì Đông Quân... tôi cũng không rõ nữa...



- Thôi, em đi làm đi, nhớ những gì anh nói... anh không bao giờ muốn em đau khổ, không bao giờ...



Nói rồi, cậu Lập quay lưng định đi vào trong. Không hiểu sao ngây giây phút này, tôi lại muốn hỏi cậu ấy một chuyện...



- Huy Lập... tôi có chuyện này muốn hỏi.



Nghe tiếng tôi gọi, Huy Lập liền dừng lại, cậu nhìn tôi, ánh mắt cũng có chút âm trầm.



- Em hỏi đi.



Tôi mím môi, hỏi rõ từng câu từng chữ:



- Với tôi, cậu là yêu thương thật lòng hay là chấp niệm về quá khứ? Cậu cứ luôn nói yêu tôi nhưng tôi không cảm nhận được tình cảm của cậu. Cậu yêu tôi nhưng cậu lại không biết tôi thích món nào hay là không thích món nào. Từng ấy năm, cậu đổi vô số loại nước hoa, nhưng cậu cũng chưa từng nghĩ tới... tôi không chịu được với bất kỳ mùi nước hoa nào dù là một lượng rất nhỏ...



Dừng một chút, tôi lại nói tiếp, lần này giọng cũng có chút dịu đi:



- Tôi nhớ lần đầu tiên cậu nói thích tôi là vì do đám bạn thân của cậu thách thức... tôi biết tính của cậu... cậu cố chấp lắm, cậu lại có tính giữ lời hứa rất cao. Vậy với tôi, cậu xuất phát điểm là thật lòng hay đơn giản là vì muốn thỏa lòng hiếu thắng trong con người cậu? Cậu Lập... cậu luôn chấp niệm với lời thách thức ngày xưa... có đúng không?



Huy Lập nhìn tôi, nhìn tới ngây ngốc... bao nhiêu năm qua, tôi bỏ qua sự rung động trong lòng mình với cậu ấy, một phần cũng chính vì nguyên nhân này. Tôi là đứa trẻ thiếu thốn tình thương nên tôi chỉ mong người yêu của tôi sau này sẽ yêu thương tôi thật lòng. Có thể Đông Quân có mưu đồ thật, nhưng chí ít, anh ấy đã không còn xài nước hoa kể từ khi biết tôi dị ứng với tất cả các nhãn hiệu... thứ tôi cần, đơn giản chỉ là như vậy thôi.



Hít một hơi, tôi cúi gầm mặt quay lưng bước về phía cổng. Huy Lập thật sự không yêu tôi nhiều như cậu ấy nghĩ đâu... thật sự không phải...