Bình An

Chương 29 :

Ngày đăng: 10:39 18/04/20


Vừa đến công ty, tôi đã nghe mọi người bàn luận sôi nổi về kế hoạch rèn luyện nâng cao kỹ năng sắp tới. Công ty mỗi năm đều cho nhân viên đi một chuyến nâng cao kiến thức hành nghề, năm nay đến hẹn lại lên. Nói là đi rèn luyện nhưng thực chất đi nghỉ dưỡng thì đúng hơn. Bởi nếu đi rèn luyện thật thì mấy chị gái anh trai trong công ty sẽ không thể nào háo hức tới mức độ như thế này được.



Tôi cầm bảng kế hoạch đi lên phòng trên, nhìn sơ qua thì cũng được đấy. Resort 4 sao, có hồ bơi, nhà hàng, quán bar mini,... đi rèn luyện kiểu này... tôi cũng muốn đi cho biết.



Vì mãi tập trung nghiên cứu quá nên khi Đông Quân đến tôi lại không hề nhìn thấy anh. Mãi tới lúc nghe anh gõ cốc cốc trên bàn, tôi mới giật mình hô lên một tiếng...



- Ô anh đến rồi ạ?



Đông Quân nhìn nhìn tôi, anh khẽ hỏi:



- Sao thế? Em cũng muốn đi rèn luyện à?



Tôi nhìn nhìn tờ giấy trên bàn, cười hề hề trả lời:



- À vâng, em thấy có vẻ hấp dẫn quá. Anh có đi cùng mọi người không?



Anh cười nhẹ:



- Em nghĩ tôi cần đi rèn luyện thêm nữa à?



- Chuyện đó... hình như là không...



Đông Quân xoa xoa tóc tôi, giọng anh cũng mang ý cười:



- Biết vậy là tốt, nhưng nếu em muốn đi em cứ việc đăng ký, Tú sẽ đi cùng với em và mọi người trong công ty. Đi rèn luyện cũng tốt, tuổi của em nên đi nhiều nơi trước khi về làm bà mẹ bỉm sữa đích thực.



Ơ... mẹ bỉm sữa?



Thấy mặt tôi đang dần đỏ lên, Đông Quân phá lên cười có chút lớn tiếng.



- Thôi không đùa nữa, Bình An, trưa nay em không cần đặt nhà hàng ăn trưa đâu, cứ đặt mua cơm cùng mọi người.



- Dạ vâng.



- Nhớ đặt luôn cho em, tôi với em cùng ăn.



Nói rồi anh nhẹ nhàng đút tay vào túi quần âu, sau đó đi nhanh vào trong, bỏ mặc tôi đang đứng đỏ mặt thầm gào thét trong lòng. Úi mẹ ơi, người yêu đại thần của tôi nay cũng biết nói đùa này.



_______



Trưa hôm đó, tôi nghe theo lời Đông Quân đặt cơm bên ngoài rồi cùng ăn với anh. Ăn xong bữa trưa tôi lại chùng da mắt ngã người ra ghế sô pha trong phòng làm việc của Đông Quân mà ngủ quên khi nào không biết. Tới lúc tôi xoay người tỉnh dậy thì lại thấy bản thân mình đang nằm gọn trong vòng tay của anh, mà hình như... anh cũng đang ngủ thì phải.



Eo ôi, cái vòm ngực này... cả cái mùi thơm đặc trưng của da thịt này nữa... chết mất... chết tôi mất.



Tôi khẽ ngước mắt lên nhìn, thấy anh vẫn đang nhắm nghiền hai mắt. Chưa bao giờ tôi với anh lại gần nhau tới như vậy, đột nhiên máu sắc nữ nổi lên, tôi bèn đưa tay sờ lên gương mặt nam thần của anh. Eo ôi, mũi này, miệng này, da mặt này... sao lại có một người đẹp đến như thế cơ chứ?



Vuốt ve mặt anh chán chê, tôi lại đưa tay di chuyển xuống phần ngực. Thật ra, tôi cũng đắn đo suy nghĩ dữ lắm mới quyết định có nên sờ hay là không. Bình thường Đông Quân cũng có chút nhẫn nhịn, có hôn nhau anh cũng biết điểm dừng mà dừng lại, không đi quá giới hạn bao giờ. Có đôi lần tôi cảm nhận được là anh đang nhịn, nhịn tới đỏ mặt nhưng vẫn không dám đi thêm bước nào nữa... chắc là anh sợ tôi không thích.



Thật ra, tôi cũng lớn rồi, tuổi này cũng có người đã làm mẹ của mấy đứa trẻ, có yêu nhau rồi có tiến xa thêm mấy bước nữa thì cũng bình thường. Chỉ khổ cho anh, cứ lo cho tôi mà kìm nén dục vọng bình thường của một người đàn ông.



Đông Quân... anh ấy thật sự rất tốt với tôi... thật sự rất tốt...



Đầu thì suy nghĩ nhưng tay lại vô thức xoa xoa nắn nắn trên ngực anh. Bởi người ta hay nói, việc ngu nhất là giỡn mặt trước mặt hổ, giờ thì hay rồi...



- Bình An, em không muốn sống bình an nữa à?



Nghe tiếng anh hỏi, tôi giật mình muốn nhảy dựng lên. May mà có bàn tay của anh siết chặt eo tôi lại, tôi mới không bật dậy vì hoảng hốt. Đông Quân nhìn tôi, anh nâng cằm tôi lên, ánh mắt anh sâu híp lại, giọng cũng ồ ồ:



- Thế nào? Em định tranh thủ cái gì?



Mặt tôi đỏ rần lên, lúng ta lúng túng:



- Ơ... em... em...



Mặt anh tiến sát lại mặt tôi, môi anh nở nụ cười tà mị:



- Em làm sao? Em muốn làm thế nào?



Bị ép tới thẹn, tôi cúi mặt xuống không dám nhìn anh, hai tay chống trước ngực anh, dù sợ thật nhưng vẫn cố tình xoa xoa hai cái nhẹ...



- Em xem tay em kìa? Tôi sinh ra là để cho em xoa xoa nắn nắn à?



Mẹ nó, cái tật mê trai, mê thịt thơm, cái tay hại cái thân rồi... hu hu.



- Nhưng mà em... em không cố ý đâu...



Đông Quân lại cười, càng cười càng đáng sợ:



- Ồ, không cố ý?



- Vâng... vâng...



Đông Quân gật gật đầu rồi trở người, tôi cứ tưởng là anh muốn ngồi dậy nhưng không... cả người anh lại ập xuống, áp sát lên người tôi. Vì bất ngờ nên tôi ngã ra sô pha, Đông Quân một tay ôm lấy eo tôi, một tay lót dưới đầu tôi để cho tôi có thể nằm dễ dàng. Thật sự chưa bao giờ, chưa bao giờ tôi tiếp xúc thân thể với đàn ông gần như vậy... anh... anh chính là người đầu tiên.



Môi tôi mím lại, mắt chớp chớp liên hồi, tôi nhỏ giọng lí nhí:



- Anh... anh làm gì vậy?



Đông Quân lại cười, đã đẹp trai rồi còn cười mãi, tôi nhìn muốn đần ra luôn rồi...



- Hôn em, tôi muốn hôn em.



Hôn?



- Á...




Tôi suy ngắm một chút, liền nói:



- Thông minh, nhạy bén, khả năng quan sát rất tốt.



Anh Việt nhìn tôi, anh bồi thêm một câu:



- Đó cũng là nhân cách có khả năng phạm tội rất cao. Nói chung về bệnh án của tên Huy, có nhiều điểm anh vẫn chưa lý giải được. Trước mắt, anh chỉ có thể kết luận anh ta rất nguy hiểm. Việc nhân cách phụ đột nhiên hòa nhập cùng nhân cách chính... việc này... khá là lạ.



Nhân cách phụ hoà làm một với nhân cách chính... đáng sợ thật!



Rời khỏi phòng khám của anh Việt, tâm tình tôi vốn đã suy kiệt nay còn quắn quéo não nhiều hơn nữa. Siết điện thoại trong tay, từ hôm qua tới hôm nay, Đông Quân chưa gửi cho tôi một tin nhắn nào...



Haiz!



__________



Sáng ngày hôm sau, tôi phải dậy thật sớm để tới công ty, hôm nay là ngày đi rèn luyện nâng cao kỹ nâng. Phiếu cũng đã đăng ký, không đi tên Tú sẽ lột da tôi ra mất.



Định là nhờ tài xế của Trần Đô đưa tôi tới công ty giúp, vì giờ này chưa có xe buýt nào lưu thông cả. Vác ba lô trên vai, tôi định đi xuống nhà xe để đi nhờ xe thì điện thoại trên tay liền reo lên... là số của Đông Quân...



Tôi hít một hơi, vội bắt máy.



- Alo, em nghe đây.



- Ừ, em chuẩn bị xong chưa?



- Dạ xong rồi ạ.



- Vậy ra cổng đi, tôi đưa em đi.



Ra cổng?



- Vâng, em ra ngay.



Tắt máy, tôi phi cái vù ra cổng, xe của Đông Quân đã đậu sẵn từ khi nào. Vội mở cửa xe rồi ngồi vào trong, Đông Quân liền kéo tay tôi nhét vào tay anh sưởi ấm. Giọng anh trầm khàn trông có chút mệt mỏi:



- Lạnh không?



Tôi mím môi, để yên cho anh xoa tay:



- Dạ lạnh...



- Ừ tôi sưởi ấm cho em.



Chiếc xe hơi lăn bánh trong màn đêm lạnh buốt, trời bên ngoài vẫn còn chưa sáng... nhiệt độ thấp hơn ban ngày rất nhiều.



Xe chạy một chút là tới công ty, tới nơi rồi mà Đông Quân vẫn còn nắm tay tôi không buông. Nhưng mà anh thì lại ngủ mất rồi, mắt anh nhằm nghiền lại, chắc là anh thiếu ngủ nhiều lắm...



- Ông chủ, đến nơi rồi.



Nghe tiếng tài xế báo, Đông Quân mới giật mình tỉnh dậy. Quay sang nhìn tôi, anh khẽ hỏi:



- Tới nơi rồi, em vào trong đi. Tôi sẽ tranh thủ thời gian tới đón em về.



Tôi mím môi khẽ gật đầu, bước xuống xe mà lòng cảm thấy khó chịu vô cùng. Một tuần trước anh vốn rất là tuyệt tình nhưng mà hôm nay...



Xe định lăn bánh, tôi liền gấp gáp gõ gõ cửa kính xe, hỏi những thứ đã chất chứa trong lòng cả tuần qua...



- Đông Quân, chuyện bác Kiên nhận em làm con gái... anh... anh không có gì muốn nói với em sao?



Đông Quân nhướng đôi mắt mệt mỏi lên nhìn tôi, bàn tay to lớn của anh khẽ vuốt ve má tôi, giọng anh khàn đục:



- Chuyện đó... để sau này nói được không... tôi rất mệt.



Rất mệt? Anh mệt... tôi cũng rất mệt mà?



Nếu anh đã không muốn nói thì tôi cũng không muốn ép, nhưng trong lòng... trong lòng tôi lại đau nữa rồi...



Gật gật đầu, tôi cắn môi, nỉ non một tiếng:



- Anh... anh chưa từng lừa dối em... có đúng không?



Đông Quân nhìn tôi thật lâu, anh khẽ véo mũi của tôi, nụ cười như có như không...



- Chưa, tôi chưa từng.



Chưa? Thật là chưa từng sao?



Tôi khẽ cười, cười trong sự chua xót...



- Vâng, em hiểu rồi.



Nói rồi, tôi quay lưng bước đi vào phía trong, nơi mà mọi người trong công ty đang tập trung ngày một đông hơn. Khẽ chớp mắt mấy cái, cố ngăn cho nước mắt không tuông ra... trái tim tôi đau đớn như bị bóp nghẹn...



Nói dối, anh cuối cùng vẫn là tên nói dối...



Khoé mắt cay cay, cảm giác hụt hẫng trong lòng quá lớn... tôi biết anh rất mệt nhưng tim tôi cũng đang rất mệt... Nếu anh cứ mãi thế này, mãi giấu giếm tôi như thế này... tôi chắc chắn sẽ vì mệt mà dừng lại...



Tôi lười lắm, lười suy nghĩ, lười chăm bẩm cho trái tim đang tổn thương... lười cảm thông, lười bao dung cho những uẩn khúc mà anh đang che giấu. Lười tới mức... tôi có thể ngừng yêu anh... ngừng yêu một người khó hiểu như anh...



Đông Quân... bước tiếp hay dừng lại đây anh?



Em đau... em thật sự đau lòng lắm!!!