Bình An

Chương 3 :

Ngày đăng: 10:39 18/04/20


Tôi quăng lại túi xách rồi nhảy ùm xuống hồ nước, dưới hồ chị Nga đang vẫy nước tung tóe vì không biết bơi. Đang phóng người lao xuống nước thì nghe trên bờ có tiếng hét:



- An... An...



Tiếng của cậu Lập kêu tôi, tôi ngước mắt lên nhìn thì thấy bóng dáng cậu ấy đang chạy lại. Trong lòng tôi thầm nghĩ nếu cậu tới sớm hơn chút thì tôi có thể để cậu cứu Thanh Nga rồi. Tôi vừa nghĩ vừa bơi ngay tới chỗ chị Nga, bắt được tay chị ấy, tôi hét:



- Vịn vai em, em đưa chị lên bờ.



Thanh Nga hì hụp trong nước nãy giờ nên giờ có chút đuối nước, nghe tôi hét như thế, chị ấy liền vịn vào cổ tôi để tôi kéo chị ấy lên bờ.



Trên bờ, cậu Lập đang định lao xuống nước, thấy thế tôi liền ngăn lại:



- Cậu... tôi đưa chị Nga lên được, cậu không cần xuống đâu.



- Em ổn không?



Nghe cậu hỏi, tôi hét to:



- Ổn, tôi ổn.



Tôi kéo Thanh Nga vào bờ, vừa lên được tới trên chị ấy đã tìm cớ sà vào lòng cậu Lập. Tôi nghe giọng chị ấy nức nở:



- Lập... em sợ quá.. Lập.



Cậu Lập cũng đưa tay đỡ lấy Thanh Nga, vừa đỡ chị ấy cậu vừa quay về hướng tôi, đưa một tay định nắm tay tôi nhưng tôi không chịu. Cậu hơi không vui rụt tay lại, ánh mắt cậu nhìn tôi, lo lắng hỏi:



- An, em có sao không?



Tôi lắc đầu, thật sự tôi không sao, lâu quá không bơi nay coi như xuống nước vận động cho giãn gân cốt. Vừa đứng nhảy tưng tưng cho nước chảy xuống, vừa vắt nước từ áo cho bớt nặng. Sựt nhớ tới sợi dây chuyền, tôi mới ngước mắt lên nhìn chị Nga, tôi hỏi:



- Nga, dây chuyền của tôi đâu?



Thanh Nga đang bận khóc lóc với cậu Lập, nghe tôi hỏi, chị ấy vờ vịt:



- Dây chuyền gì, chị không biết. Em nói dây chuyền gì?



Tôi nheo mắt nhìn chị ấy, có chút không vui:



- Tôi không muốn giỡn với chị nữa, dây chuyền của tôi đâu?



Thanh Nga lần này diễn như thật, chị ấy nói như vẻ chưa từng nhìn thấy dây chuyền của tôi vậy.



- Chị hỏi em dây chuyền gì? Chị có biết dây chuyền gì đâu?



Tôi cười khẩy, tôi nói:



- Chị không biết? Vậy chị nói đi, vì sao chị lại rơi xuống nước?



Thanh Nga ôm tay cậu Lập, chị ấy nũng nịu trả lời:



- Là chị trượt chân... em thấy nên cứu chị lên mà.. còn sợi dây chuyền gì đó... chị đâu có biết đâu An.



Cái bà chị này, muốn chọc điên tôi lên hay gì vậy?



Tôi đi tới gần Thanh Nga, lướt mắt qua nhìn cậu Lập, tôi thẳng giọng:



- Tôi hỏi lại lần nữa, dây chuyền của tôi đâu?



Lần này cậu Lập cũng lên tiếng:



- Nga, em lấy dây chuyền gì của Tiểu An thì đem trả cho em ấy.




- Ở đây là đâu?



Tên Thần Chết nhìn tôi, phía trên tên mặc sơ mi trắng cũng nhìn tôi chằm chằm. Thấy bọn họ nhìn, tôi có chút khó hiểu, tôi hỏi:



- Sao? Sao lại nhìn tôi?



Tên áo trắng cười lớn:



- Không có gì, không có gì. Lâu lắm rồi tôi mới thấy trong xe của Đông Quân có mùi son mùi nước hoa của con gái.



Tôi nhìn hắn rồi lại quay sang nhìn Thần Chết, quái, đẹp trai thế mà không có bạn gái à?



Tên Thần Chết liếc nhìn người đàn ông mặc áo trắng một cái cảnh cáo rồi mới quay sang tôi, hắn nhét vào tay tôi cái ống nhòm rồi ra lệnh:



- Cô nhìn vào trong kia, quan sát những tên đang làm vườn trong đó, có gì lạ thì báo tôi. Đây là lúc chứng minh cho cái khả năng kỳ dị của cô đó. Nhanh lên đi.



Tôi nhận được ống nhòm, không biết là để làm gì nhưng trước tiên cứ để lên mắt trước đã. Kế bên giọng nói của tên Thần Chết đầy uy nghiêm:



- A Tài, cho xe chạy lại gần chút.



Xe vừa chạy tôi cũng vừa nhìn vào ống nhòm, đây là khu trại giam thì phải, xung quanh được bao bọc bởi hàng rào kẽm gai rất nhọn. Qua lớp kính của ống nhòm tôi thấy được một tóp tù nhân đang ra lao động trồng rau, gần sát bên đó có hai ba vị cán bộ mặc cảnh phục màu xanh đang trò chuyện rôm rả. Tôi vừa quan sát thêm vừa nói:



- Có hai người có màn sương đen, một cảnh sát, một tù nhân.



Rõ ràng, trong đám đông đang lao động có một màn sương đen đang di chuyển qua lại, màn sương không dày đặc, có thể là người này không tới gần ngày chết lắm. Còn về phía vị cảnh sát kia, gương mặt anh ta đen kịt, tôi dám chắc anh ta không còn sống được bao lâu nữa đâu.



Tên Thần Chết cất giọng nghiêm túc:



- Chỉ cụ thể.



Tôi gật đầu, hết sức tập trung:



- Hướng 3 giờ chiều, tên tù nhân đang ngồi xuống tưới nước cho rau, đầu trọc, tay có hình xăm. Hướng 6 giờ chiều, vị cảnh sát đứng giữa, tay cầm điện thoại.



Phía trên, người đàn ông áo sơ mi trắng gấp rút lên tiếng:



- Là tên Hoàn với thằng Ba Rết.



- Tú, thông báo cho Quỳ, cho người đi theo tên Hoàn.



Ra lệnh xong, hắn mới nói với tôi:



- Cô bỏ ống nhòm xuống đi, tôi có chuyện này muốn hỏi.



Tôi bỏ ống nhòm xuống, quay sang hắn rồi trưng ra vẻ mặt như đang đợi câu hỏi.



- Cô không có cách nào giúp những người đó thoát chết?



Tôi cười nhạt, lắc đầu:



- Không có, tất cả những người như thế đều phải chết.



Tên Thần Chết nhìn tôi, hắn cau mày:



- Cô không nói cho bọn họ biết?



Tôi nhìn hắn, trả lời thực lòng, giọng nói cũng mang theo chút mất mác:



- Đã từng nhưng chưa một ai thoát được cái chết, chưa một ai.... kể cả là mẹ tôi!