Bình An

Chương 39 :

Ngày đăng: 10:40 18/04/20


Nấp vào trong phòng kho của bác Khang, tôi lắng tai nghe tiếng động bên ngoài. May là quần áo của tôi tôi không có treo lên xào nên bây giờ dù cho Đông Quân có vào cũng không phát hiện được tôi đang trốn đây.



" Bình An, em ra đây cho anh, nhanh lên."



Tiếng gọi của Đông Quân làm cho tôi giật mình, đôi chân khẽ lùi về sau nấp kỹ càng hơn một chút. Bên ngoài, tiếng của anh mỗi lúc một gần...



" Em nghĩ em trốn được anh bao lâu, ra đây, đi ra đây cho anh."



" Cậu ơi, cô An đâu có trong đây đâu mà cậu kêu."



" Bình An, anh cho em một cơ hội, mau lăn ra đây!"



Nếu tôi đoán không lầm thì là anh đang làm loạn bên ngoài, nhưng làm loạn thì mặc anh làm loạn, tôi không ra thì nhất quyết sẽ không ra. Giữa chuyện làm anh đau khổ và chuyện sinh mạng của anh, tôi tất nhiên sẽ chọn sinh mạng.



" Tôi hỏi em, em nói em muốn cứu tôi, em cứu tôi bằng cách giết tôi từng chút từng chút một thế này à?"



Tôi vẫn trốn thật kỹ, nấp thật kỹ, đến thở mạnh tôi cũng không dám...



Tiếng của Đông Quân đã gần sát bên, cô giúp việc chắc là thất thế trước anh rồi. Tội nghiệp cho cô ấy, làm sao mà có thể chống lại Đông Quân được cơ chứ.



" Em quyết định không ra phải không? Vậy tôi ngồi chờ em, tôi ngồi đây chờ em là được chứ gì?"



Tôi mím môi im lặng, hốc mắt cũng đỏ ửng lên vì lo cho anh. Anh mới vừa xuất viện, sao không chịu về nhà mà chạy tới đây làm gì... tôi không muốn yêu anh nữa rồi mà... tôi không muốn yêu anh nữa đâu.



Ngã người dựa vào tường nhà, 5 phút... 10 phút... 20 phút trôi qua mà anh vẫn chưa chịu đi. Tôi thì lại đứng bất động ở đây không dám nhúc nhích...



"Cậu gì ơi, tôi đã nói cô An không có về đây mà cậu không nghe... ớ... cậu đi đâu vậy? Cậu đi xuống đó làm gì?"



Nghe tiếng của cô giúp việc kêu lên, tôi liền lật đật chui hẳn vào cái tủ quần áo cũ của bác Khang, có chút hôi mốc nhưng kệ, trốn Đông Quân trước đã rồi đi tắm sau. Tiếng bước chân mỗi lúc mỗi gần nhưng may là khi nãy tôi có khóa cửa phòng kho nên chắc là bây giờ anh ấy sẽ không thể mở cửa để vào được.



" Sao phòng này không mở được?"



" Cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai, cô An có cho tôi chìa khóa phòng này đâu, tôi còn định gọi hỏi cổ nữa là..."



Tiếng vặn chốt cửa vang lên ầm ầm, tim tôi đập thình thịch thình thịch vì hoảng hốt. Cầu Trời cho anh ấy đừng phá khóa cửa... cầu Trời...



Tiếng ầm ầm vang lên vài lần rồi lại im ắng trở lại, bên ngoài gần như im bặt không nghe được bất kì động tĩnh gì. Tôi hít một hơi, cố lắng tai nghe xem anh đã đi chưa thì lại nghe được giọng khàn khàn của anh vang lên.



" An, anh biết em ở trong đó, em không ra cũng được... anh biết... anh biết bản thân anh là một ổ bệnh... anh không có cách nào khác..."



" Nhưng mà... em có nhớ anh không? Em có nhớ anh không hả An?"



Tôi mím môi, đến giờ phút này tôi đã không ngăn được dòng nước mắt của mình trước tiếng nỉ non của anh. Tôi nhớ anh chứ, tôi nhớ anh đến phát điên lên được đây này.



" Anh nhớ em lắm, anh nhớ em tới điên lên rồi An. Anh biết em muốn cứu anh nhưng anh không cần, anh thật sự không cần. Mỗi người sống trên đời này đều có số, nếu số anh đã tận... anh cũng không muốn phá vỡ quy tắc âm dương..."



Tôi lắc lắc đầu, nhét cả tay vào miệng để ngăn cho tiếng nấc không phát ra âm thanh. Anh nói bậy, cái gì mà số đã tận... anh nói bậy.



Tiếng của Đông Quân mỗi lúc một khàn đi:



" Sau khi trả thù cho mẹ, anh nhất định sẽ tìm em, em trốn ở đâu anh cũng quyết theo em đến đó. Anh biết em em đang ở trong đó nhưng nếu em không ra... anh cũng không ép em phải ra... anh không ép. Biết em vẫn sống yên ổn là anh mừng rồi... Anh... anh về đây."



Trái tim tôi đang thôi thúc tôi bước ra để gặp anh nhưng lý trí lại muốn dán chặt chân tôi vào tủ quần áo. Tôi khóc đến mắt cũng mờ đi nhưng vẫn cố ngăn không cho tiếng nấc phát ra bên ngoài. Cảm giác đau nhói từ trong tâm đau ra, vừa hối hận vừa cố chấp nó đan xen vào trong tâm trí tôi khiến tôi gần như phát điên ngay lên được. Chẳng ai có thể hiểu được cảm giác khốn đốn của tôi bây giờ, yêu đến mức gần như thảm hình ảnh người đó vào trong tim nhưng não lại điều khiển bản thân không được đến gần bên họ. Nó giống như là yêu đơn phương... à không, nó còn đáng sợ hơn cả việc yêu đơn phương một người.



Tiếng máy xe hơi gầm rú lên một lúc rồi bắt đầu biến mất dạng. Lòng tôi lại bồn chồn như ngồi trên đống lửa. Anh đi rồi... tôi hài lòng chưa? Đuổi được anh đi rồi, tôi thấy thoải mái chưa?



Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên kèm theo giọng nói của cô giúp việc:


- Ba, anh ta như vậy mà không cho con nói...



Bác Kiên gằn lên:



- Đừng nói nữa!



Đông Quân đứng bật dậy, giọng anh sặc mùi trào phúng:



- Ông biết ngại à? Ông đang ngại với mẹ tôi sao?



Bác Kiên sụ mặt, gương mặt bác ấy thập phần buồn rầu:



- Thuấn, ba xin lỗi... ba xin lỗi con...



Đông Quân khẽ cười, giọng của anh cũng chua chát muôn phần:



- Ông xin lỗi tôi làm gì? Người ông nên xin lỗi là mẹ tôi kia kìa... bao nhiêu năm rồi, ông chưa một lần đến viếng mộ của bà ấy. Ông có còn nhớ mẹ tôi đã chết thế nào không? Ông còn nhớ không?



Bác Kiên nhìn về Đông Quân, hốc mắt bác ấy ửng hồng:



- Thuấn ba không cố ý đâu con, ba... ba... ba không dám đến trước mặt mẹ con... ba không dám.



Giọng bác Kiên nghẹn ngào, tay cũng bắt đầu run run. Phía bên cạnh, bà Liên khẽ lên tiếng:



- Ba con không cố ý... ông ấy không cố ý đâu Thuấn...



Nghe tiếng của bà Liên, tròng mắt Đông Quân chuyển thành sự lạnh lẽo, anh cười rộ lên:



- Đúng, ông ấy không cố ý... nhưng bà thì cố ý, bà có gì muốn nói với tôi không? Tôi cho bà một cơ hội khai thật, nói đi.



Tôi nhìn bà Liên, nhìn thấy sự ấp úng cùng vẻ mặt lấm lét lo sợ, giọng bà ta khàn khàn:



- Không, dì không hề làm gì có lỗi với mẹ con hết, không có.



Ánh mắt Đông Quân sắt lạnh nhìn về phía bà Liên, giọng anh gắt gao:



- Bà chắc không?



Bà Liên gật gật đầu:



- Chắc... chắc...



Nghe được câu trả lời của bà ta, anh khẽ cười thành tiếng, quay sang tên Tú, anh ra hiệu:



- Tú... cho bà ta xem.



Tên Tú cười đểu, anh ta thả xuống bàn một sấp giấy tờ bao gồm cả hình ảnh, anh ta nói lớn:



- Bà Liên, mời bà xem, hy vọng bà sẽ không ngạc nhiên vì sao tôi lại có được những tấm ảnh này.



Bà Liên trố mắt ra nhìn về phía sấp hồ sơ, tôi cảm nhận được trên gương mặt bà ta có sự hoảng hốt và sợ hãi. Có chút tò mò tôi cũng nhìn về chỗ hồ sơ trên bàn ăn, trong đó có vài tấm ảnh cũng được lộ ra.



Nào, sao nhìn tấm ảnh kia có cái gì đó quen quen nhỉ?



Hai mắt tôi từ từ mở lớn, môi cũng mấp máy không ngừng... Này, cô gái trong ảnh kia chẳng phải là cùng một gương mặt với cô gái trong tấm ảnh mà tôi đang giữ trong ví sao?



Này... đó là mẹ tôi... cô gái đó là mẹ tôi mà!?