Bình An

Chương 40 :

Ngày đăng: 10:40 18/04/20


Tôi nhìn chằm chằm tấm ảnh kia tới không chớp mắt, trong lúc bà Liên còn đang run rẩy đứng phía kia thì tôi đã nhanh tay cầm sấp ảnh lên xem. Mặc dù trong lòng đang dậy sóng nhưng tôi vẫn cố trấn an cảm xúc của mình, chuyện gì cũng phải từ từ... phải từ từ.



Giọng của bà Liên run rẩy:



- Đây... đây là gì?



Đông Quân cười nhạt:



- Bà tự xem đi.



Trước sự ngạc nhiên kèm tò mò của bao nhiêu con mắt ở đây, bà Liên sợ sệt cầm sấp hồ sơ trên bàn lên xem. Tôi cũng giấu tấm ảnh mà tôi đang cầm ra sau lưng, lặng lẽ đứng một bên quan sát bà ta.



Bà Liên xem một lát, gương mặt bà từ hơi xanh chuyển sang xanh mét, rồi từ xanh mét chuyển sang co rút lại. Lòng tôi vốn không yên, giờ lại vì biểu cảm này của bà ta mà khiến lòng tôi hỗn loạn thêm một lần nữa.



Rốt cuộc mẹ tôi là thế nào trong chuyện này? Hay có phải là...



Đừng... đừng!



Giọng của Đông Quân càng lúc càng lạnh dần:



- Sao? Bà nhìn xem có quen không? Tôi với bà cùng quay lại chuyện năm xưa một chuyến... Bà có nhớ mấy người đàn ông trong ảnh không?



Bà Liên lắc lắc đầu, giọng bà ta run rẩy lấp bấp:



- Tôi... không... không biết...



Đông Quân nhìn về bà ta, anh cười đểu:



- Không biết? Được, tôi cho bà nghe cái này...



Tên Tú bước lên một bước, trên tay anh ta là iPad, đặt iPad xuống bàn, tên Tú khẽ cười nói:



- Bà nhìn xem quen không nhé bà Liên.



Tôi cũng nhìn về phía màn hình iPad, trong đó hiện lên hình ảnh hai người đàn ông trung niên già còm đang khóc lóc mếu máo kể tội. Nghe tới đâu, lòng tôi lại căm phẫn tới đó...



Bà Liên, khốn nạn mà...



Mẹ Đông Quân gả cho bác Kiên do mối quan hệ thân giao giữa hai bên gia đình. Cưới được một thời gian thì mẹ Đông Quân có thai nhưng không biết nên mới vô tình bị ngã xém chút mất thai. May... may là có cô gái tốt bụng hiến máu cho bà. Một thời gian sau bà phát hiện bà Liên liếc mắt đưa tình với bác Kiên, bà cũng tận mắt bắt gặp họ trao đổi thư từ qua lại với nhau nhiều lần nhưng vì quá yêu chồng nên bà chỉ biết cảnh cáo bọn họ chứ không muốn bắt ghen ầm ĩ. Mọi chuyện vẫn tiếp diễn cho tới ngày mà bà chết... Buổi sáng hôm đó, bà có tới gặp bà Liên, chắc chắn là hai người có gây nhau hay cự cãi gì đó mà lúc đi về, bà mới đau lòng tới té ngã phải vào viện. Nếu tôi nhớ không nhầm thì Đông Quân từng nói, bà Liên rất thích đánh người, đánh người tới chết cũng được...



Lúc mẹ Đông Quân cấp cứu nhập viện, vì không có máu truyền nên sức khỏe của bà ngày càng nguy kịch. Trong lúc đó bác Kiên cùng với bà Liên lại bỏ quên bà trong bệnh viện mà công khai ân ái mặn nồng bên nhau. Là chính mắt Đông Quân nhìn thấy chứ không phải nói oan cho bọn họ. Cuối cùng... mẹ Đông Quân chết... chết trong đau khổ... chết vì không có máu thần để truyền...



Hít một hơi thật sâu, đầu óc tôi dần tỉnh táo trở lại. Chậm rãi từ từ sâu chuỗi tất cả sự việc lại với nhau, lòng tôi càng lúc càng lạnh lẽo. Nếu tôi đoán không nhầm thì chính bà Liên là người chủ mưu thuê người truy sát mẹ tôi, bà ta giết mẹ tôi nhằm mục đích không cho mẹ tôi hiến máu tặng cho mẹ của Đông Quân. Chỉ có thể là như vậy, nhất định là như vậy. Mà giả sử người phụ nữ trong ảnh không phải mẹ của tôi thì cũng là người thân của tôi, tôi không thể để họ phải chết một cách oan uổng được.



Màn hình iPad tắt đi cũng là lúc Đông Quân không thể kìm chế được, anh nhìn bà Liên, thần sắc lạnh lẽo cực độ:



- Bà cũng hay thật, cậu tôi không tìm được người phụ nữ đó nhưng thế mà bà lại tìm được. Tìm được rồi thì giết chết, bà đúng là độc ác mà. Bây giờ thì bà chịu nhận chưa? Chịu chưa?



Bà Liên lắc đầu liên tục, bà ta hoảng hốt xanh mặt:



- Không... không... không phải tôi làm... không phải...



Bà Liên vừa nói dứt lời, Đông Quân đã quét tay đánh đổ hết thức ăn trên bàn xuống nền nhà. Người của anh cũng chạy vào bao vây tứ phía, đến cả bác Kiên cũng bị khống chế không chạy đi đâu được.



Anh đi đến chỗ bà Liên, trực tiếp bóp lấy cổ của bà ta xách lên. Anh dồn bà ta vào tường, gầm lên trong giận dữ:



- Bà chối? Bà còn chối sao?



Bà Liên ú ớ quơ quào loạn xạ, giọng bà ta ngắt quãng vì đứt hơi:



- Buông... ra... buông ra...



Xung quanh, Huy Lập với bác Kiên kêu la thảm thiết nhưng vẫn không ngăn được Đông Quân. Người của Huy Lập cũng chạy đến nhưng đều bị người của Đông Quân khống chế ngăn ở bên ngoài. Tôi đứng nhìn, từ đầu đến cuối chỉ đứng nhìn chứ không nói gì hết. Không biết từ lúc nào, tên Tú đã đi đến sau lưng tôi, vỗ vai tôi, anh ta nói nhỏ:



- Cô gái cô nhờ tôi điều tra chính là cô gái trong ảnh mà Đông Quân đã điều tra được. Cô... cô quen với cô ta à?



Tôi không trả lời câu hỏi của anh ta, mím môi, tôi hỏi:



- Anh điều tra được gì về cô gái đó?



Tên Tú cũng thành thật khai báo:



- Cũng không có gì nhiều, đại loại cô gái đó chính là truyền nhân của Huyết tộc giống như cô. Bọn tôi cũng không biết được gia cảnh của cô ta, mấy tấm ảnh này là do mấy tên thám tử mà bà Liên thuê lúc trước cung cấp cho bọn tôi....



- Anh không điều tra được gì thêm à? Về ba mẹ, chồng con của cô ta? Hoặc là sau khi cô ta bị tông xe chết thì thế nào?



Tên Tú lắc đầu:



- Không điều tra ra được, không có hồ sơ, không có bất kỳ tư liệu gì về cô ta cũng như gia đình hoặc là chồng con của cô ta. Còn sau khi cô ta chết... tôi cũng không biết sau đó là ai phát hiện được và đưa cô ta đi đâu nữa. Cô cũng biết, mấy chục năm về trước làm gì hiện đại như bây giờ. Để điều tra được bao nhiêu đây đã mất đi của tôi hơn 15 năm thanh xuân rồi đấy.



Nói rồi, anh ta lại nhìn tôi chằm chằm, dường như phát giác ra được chuyện gì đó, anh ta nói lấp bấp:



- Này, sao cô biết người phụ nữ đó bị xe tông? Này này... tôi hiểu rồi... người đó là mẹ cô... là mẹ cô có phải không?




- Cho anh ích kỷ một chút đi, có được không em? Đời này anh chỉ xin em cho anh được làm chuyện bỉ ổi này một lần... một lần thôi...



Tôi vẫn khóc, lúc này tôi chỉ muốn ôm lấy anh, ôm lấy anh thật chặt mà thôi.



- An, nếu anh chết... em... em có buồn không?



Tôi gật đầu, nói trong nghẹn ngào:



- Buồn... em sẽ buồn... sẽ rất buồn...



Đông Quân khẽ cười, nụ cười hòa trong nước mắt:



- Ừ, nếu đổi lại là em chết... anh cũng sẽ như vậy... à không... sẽ hơn như vậy nữa. Nếu em muốn anh sống rồi em ra đi thì chi bằng, em lấy dao đâm vào tim anh đi. Đâm ngay bây giờ đi. Anh không chịu được, anh thật sự không chịu được. Nam nhi sống trên đời này, chuyện gì mà anh không trải qua... chỉ có cái chết... là anh chưa biết mùi vị....



Nói đến đây anh lại khóc, bật khóc như đứa trẻ:



- Thật sự anh cũng sợ chết lắm... anh từng sợ chết đến mất ăn mất ngủ... Chết... có ai mà không sợ đâu em. Anh cũng từng một lần phân vân nhưng giữa việc chết và việc nhìn em chết... anh sẵn sàng chọn mình chết. Anh xin lỗi, anh xin lỗi vì từng có suy nghĩ xấu xa... anh... anh xin lỗi. Anh không biết nói gì lãng mạn ngôn tình, anh chỉ biết yêu em bằng tất cả những gì anh có. Đừng hy sinh vì anh, em phải tiếp tục sống, tiếp tục vui cười... Đâu đó sẽ có thiên thần đến thay anh yêu em...



Anh cười:



- Anh... mặc dù anh không muốn ai yêu em đâu, anh sẽ ghen đấy... nhưng mà... bảo bối của anh cũng phải được hạnh phúc chứ đúng không? Em nghĩ xem, giữa một mùa đông lạnh giá, có một người thay anh ôm lấy em, sởi ấm... cho em... thay anh nhắc em phải mặc nhiều áo... chẳng phải không tốt sao?



Tôi khóc... anh càng nói tôi càng khóc...



- Không, em không cần ai đâu... em cần anh... em cần anh thôi.



Anh ôm lấy tôi, khẽ vuốt ve tóc tôi, anh lau vội đi nước mắt trên mặt:



- Ừ ừ, em chỉ cần anh thôi, cần anh thôi đúng không? Bảo bối của anh chỉ cần anh thôi... chỉ cần anh thôi...



Cũng không biết là khóc đi bao nhiêu nước mắt, khóc đến khi nào... cho tới khi thứ cứng rắn nam tính của anh đi vào trong cơ thể của tôi, tôi đã phải gồng người lên vì quá đau đớn... Đều đó cũng chứng minh cho việc tôi chấp nhận để anh yêu mình... chấp nhận cho tình yêu mãnh liệt của anh. Mặc cho sau này, tôi phải trả giá bằng việc mất đi anh... mãi mãi.



Đông Quân ôm lấy tôi xuýt xoa, anh hôn lên từng tấc từng tấc da thịt của tôi. Khẽ xoa hai hạt châu nhỏ trước ngực, anh nỉ non:



- Không đau nữa, sẽ không đau nữa.



Tôi cắn răng nhìn anh, hai mắt cũng bắt đầu tiếp tục nhoè lệ. Tôi vừa đau thể xác vừa đau đớn trong lòng...



Anh ôm lấy tôi, khẽ động mình đưa vật to lớn trườn bò từ từ vào trong huyệt nhỏ. Tôi cảm nhận được sự di chuyển của anh, cảm nhận được sự dè chừng lo sợ của anh cho tôi. Mắt tôi ướt đẫm, giọng cũng khàn đi, tôi khẽ nói:



- Cởi dây cho em.



Đông Quân nhìn tôi, tôi biết anh đang lo ngại. Trấn an anh, tôi nỉ non từng tiếng:



- Em không trốn, em sẽ không chạy trốn.



Nghe tôi nói thế anh mới chịu tháo dây cho tôi, vừa tháo dây tôi đã ôm lấy cổ anh hôn từng chút một thật nồng nhiệt. Anh cũng đáp trả lại nụ hôn mãnh liệt của tôi, hai cơ thể nóng rực từ từ sát lại vào nhau... sát vào nhau...



Thân dưới của anh khẽ động, tôi cũng bắt đầu cắn răng vì đau đớn. Anh hạ vai xuống, thì thầm bên tai tôi:



- Cắn vào vai anh đi, em cắn đi đừng chịu.



Tôi nhìn anh, cắn thì cắn... tôi đau... anh cũng phải đau.



Tôi đưa miệng cắn chặt vào vai anh, bàn tay đặt trên vùng eo cứng rắn của anh. Từng tấc da thịt anh đi vào, tôi tưởng chừng như mình đau đến chết. Hai chân khép chặt lại, tôi nỉ non rên thành tiếng:



- Ư... đau... đau quá...



Mắt anh đục ngầu nhìn tôi, gân xanh cũng dần hiện lên trên trán. Nhìn mồ hôi anh túa ra, tôi lại thấy thương cho anh...



Một tay anh vân vê hạt châu nhỏ, một tay vỗ vào mông tôi, anh nhẹ nhàng bảo:



- Tách chân ra, mau tách ra.... tách ra đi em.



Tôi lúc này mơ mơ màng màng như đứa trẻ, nghe theo anh tôi khẽ tách chân mình ra.



- Á...



Cú đâm mạnh mẽ như khiến đại não tôi ngưng trệ, cắn lấy vai anh, tôi cắn chặt tới ứa máu, mùi máu tanh dần sộc vào mũi tôi...



Cái đau đớn đó cũng nhắc nhở tôi rằng... tôi đã không còn cứu được anh... máu của tôi đã không còn cứu được anh nữa rồi.



Tôi ôm lấy anh, tôi lại khóc... anh nhìn tôi, ánh mắt mơ màng động tình nhưng nước mắt cũng bắt đầu rơi... Cái màng mỏng mỏng kia đã bị phá vỡ... tôi thành kẻ vô dụng, anh thành người sắp chết... Bọn tôi khóc... bọn tôi ôm nhau khóc...



Tôi hiểu anh vì sao phải phân vân?



Chắc là lúc biết tôi có huyết thần anh từng phân vân nhiều lắm. Tôi không giận anh, thật sự không giận. Anh cũng là con người mà, cũng sẽ có những tham lam cho riêng mình. Giữa sự sống và cái chết... ai mà không lo toang cơ chứ. Nhưng sau tất cả, anh lại chọn tôi, chọn tôi cho anh và chọn tôi cho cả tôi nữa.



Tôi biết, rồi sau này tôi sẽ hối hận nhiều lắm... nhưng tôi hết cách rồi. Phàm những thứ Đông Quân đã không muốn, dù có chết anh cũng sẽ không muốn.



Chỉ là anh không hiểu... tôi sẽ không để cho anh "đi" một mình... sẽ không bao giờ đâu!