Bình An

Chương 41 :

Ngày đăng: 10:40 18/04/20


Buổi sáng hôm sau đối với tôi là một cực hình, vừa bước xuống giường hai chân của tôi gần như run rẩy muốn đứng không vững. Vùng thân dưới lại đau tới mức cứ động đậy là lại muốn khóc. Mẹ kiếp, vui vẻ gì tầm này nữa, đau muốn điên lên đây này.



Thấy đau quá tôi lại thôi không xuống giường nữa, nếu đau quá thì cứ nằm tiếp trên giường vậy, khi nào hết đau thì xuống.



Lúc Đông Quân đi vào, tôi vẫn còn trùm chăn ngái ngủ. Nghe tiếng bước chân của anh gần sát bên mà tôi vẫn lỳ đòn không chịu chui đầu ra. Một bên nệm bị lún xuống, anh giở chăn lôi tôi ra ngoài, giọng anh trầm trầm khẽ cất tiếng:



- Dậy chưa? Mặt Trời lên cao lắm rồi, em vẫn cứ trùm chăn mà ngủ?



Tôi bĩu môi, làu bàu:



- Đau muốn chết, đi không nổi.



Anh nhìn tôi, trên môi thoáng nở nụ cười:



- Đau? Đau ở đâu?



Tôi nhanh miệng:



- Thì đau ở... ở...



Đông Quân nhìn tôi cười gian:



- Ở đâu cơ?



Nghĩ tới chuyện hôm qua, mặt tôi tự dưng lại nóng rần lên, bấu vào eo anh một cái, tôi càm ràm:



- Này... anh biết rồi mà anh còn hỏi... anh đi ra ngoài luôn đi.



Anh véo mũi tôi, cười âu yếm:



- Em đuổi anh à?



Tôi hếch mũi:



- Ừ em đuổi anh, anh đi ra đi.



Tôi nhìn anh, anh cũng nhìn tôi, thấy anh chồm người đứng dậy, tôi tự dưng có chút hụt hẫng. Tưởng anh sẽ đi luôn nhưng ai dè, chưa bước được hai bước anh đã quay lại bồng tôi lên rồi vác tôi lên trên vai đi thẳng vào phòng tắm.



Có chút hoảng tôi vội hét lên:



- Này, thả em xuống, anh định làm trò gì nữa vậy hả?



Đông Quân vỗ vào mông tôi, anh cười to:


- Em nói đi, là ai?



Tôi suy nghĩ rất nhanh, sau đó vội trả lời:



- Trương Văn Tính, tên thường gọi là Tý.



- Là bác Tý sao?



Tôi gật gật đầu, trả lời chắc nịch:



- Phải, chính là ông ấy. Em nghĩ ông ấy biết một vài chuyện về tộc Huyết và huyết thần. Vừa rồi... vừa rồi... chính bác Khang hiện về báo mộng cho em biết.



Đông Quân không nói gì ngoài gật đầu đồng ý, anh lấy điện thoại từ túi quần ra rồi quay người gọi điện thoại cho ai đó, chắc là gọi cho người của anh. Tôi lắc lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo rồi đi đến bàn thờ của bác Khang thắp cho bác ấy một nén nhang. Nhìn về đi ảnh của bác trên bàn thờ, tôi chỉ biết cầu khấn mong bác phù hộ cho tôi mau tìm đuợc bác Tý giống như chỉ dẫn của bác trong mơ. Rất có thể... bác Tý biết cách cứu được Đông Quân.



__________



Sức khỏe của Đông Quân tạm thời vẫn ổn định, nhìn anh mạnh khoẻ vui vui cười cười bên cạnh tôi mà tôi hết sức lo lắng. Tôi bây giờ không biết phải làm gì nữa, bảo tôi cho máu để cứu anh thì tôi sẵn sàng... Nhưng máu của tôi... máu của tôi có cứu được anh nữa hay không?



Thật sự tôi rất sợ ngày anh ngã xuống, thật sự rất sợ...



___________



Việc của mụ Liên làm tôi đi đi về về sở cảnh sát hơi nhiều, trong một tuần tôi đến sở cảnh sát phải hết sáu ngày. Vì vụ án này đã quá lâu nên cần thêm nhiều thời gian để điều tra giải quyết. Trong lúc ngồi chờ vị cảnh sát lấy chữ ký của cấp trên, tôi lơ đãng nhìn về chung quanh. Thấy trên kệ để hồ sơ có mấy cuốn hồ sơ rất to nên tôi cũng có chút tò mò mà nhìn kỹ thêm một lát nữa. Khiếp, hồ sơ gì mà to thế nhỉ, chắc trong đó chứa nhiều giấy tờ quan trọng lắm.



Nghiêng nghiêng đầu, tôi đọc dòng chữ bên ngoài tập hồ sơ... 2501... 48K6....



Khoan... 250148K6... khoan... lão K... là lão K mà?



Trong lòng cảm thấy tò mò vô cùng, Đông Quân cho ngươi tìm đông tìm tây mà vẫn không tìm được. Thế mà cuối cùng nó lại là nằm gọn gàng trong kệ hồ sơ của sở cảnh sát... thật là...



Đi nhanh lại kệ để hồ sơ, tôi nhân lúc không có ai trong phòng liền nhanh tay lôi tập hồ sơ xuống bàn. Eo ôi, nặng thật sự, cả quyển to đùng thế cơ mà...



Để quyển hồ sơ trên bàn, vừa giở trang đầu tiên ra xem... hơi thở tôi có chút phanh gấp không kịp chuẩn bị....



Là... là... là hình của tên Tiền.... tấm ảnh của hắn hiện rõ lên trên trang đầu tiên của tập hồ sơ. Nhìn tấm ảnh có vẻ đã cũ và phai màu theo thời gian...



Môi tôi run run đọc theo những gì trong đó viết:



- Lương Minh Nhân... giới tính nam... sinh năm 196X...



Sinh năm 196X? Không thể nào... không thể nào...



Tên Tiền chính là lão K, anh ta chính là lão K!