Bình An

Chương 42 :

Ngày đăng: 10:40 18/04/20


Tôi ra khỏi sở cảnh sát với tâm trạng rối bời thật sự, hóa ra lão K lại là tên Tiền, hóa ra từ trước tới giờ là hắn ta nói dối tôi. Không được, tôi phải đi tìm tên Tiền, tôi phải đi tìm hắn.



Bắt một chiếc taxi đến trung tâm thương mại, tôi đi vòng quanh một vòng rồi đi đến công viên gần đó tìm chỗ ngồi xuống. Mấy lần trước tôi đều gặp hắn ta bằng cách này, hy vọng lần này tôi cũng sẽ nhanh gặp được hắn.



Ngồi ở một chỗ hơi khuất, tôi nhìn lên tán cây trên cao, có lẽ tôi là một người đặc biệt... một người đặc biệt không được may mắn. Mọi thứ xung quanh tôi xoay chuyển tới mức tôi không thể tiếp thu kịp. Huyết Thần, mẹ tôi, Đông Quân, rồi bây giờ là đến tên Tiền... Tôi rối, tôi thật sự cảm thấy vô cùng rối bời.



Thở dài rồi hít một hơi thật sâu, xoay chuyển nhanh hay xoay chuyển không nhanh thì tôi cũng phải đối mặt... không phải sao?



- Cô sao lại đến đây ngồi?



Tôi xoay người nhìn về nơi phát ra tiếng nói, đúng là hắn ta... đúng là hắn ta rồi.



Tôi không trả lời chỉ mím môi cười, đợi hắn ta vừa ngồi xuống, tôi dùng hết lực nhào lên người hắn. Tôi dùng một tay đè cổ hắn xuống, một tay kéo người hắn ra kiểm tra bên tai trái xem có hình xăm hay không. Mẹ nó, không có.



Tên Tiền không la hét nhưng giọng hắn gầm lên giận dữ, đồng thời hắn xoay người giữ hai tay tôi lại thật chặt:



- Cô làm cái quái gì vậy?



Tay tôi bị hắn giữ chặt, nhìn hắn ta đang tức giận mà khiến tôi càng tức giận hơn. Tôi quát:



- Anh còn định giấu tôi đến bao giờ hả Tiền... à không là K mới đúng chứ?



Nghe tôi nhắc tới chữ "K", hai mắt tên Tiền mở lớn, thần sắc có chút ngạc nhiên hoảng hốt. Tôi tưởng là hắn sẽ chối bay nhưng không ngờ, hắn thế mà nhận tội.



Tên Tiền vẫn giữ chặt tay tôi, hắn ta khẽ hỏi:



- Cô... biết rồi à?



Tôi cười khẽ:



- Nếu tôi không biết thì anh định giấu tôi đến bao giờ? Anh lừa dối tôi? Anh bao lâu nay lừa tôi là vì mục đích gì?



Tôi vừa nói vừa vùng tay khỏi tay hắn ta, mà tên Tiền cũng không có ý giữ chặt tay tôi mãi, hắn giảm lực siết thì tôi đã vùng được hai tay ra. Tôi đứng bật dậy, sự tức giận không giấu đi đâu được.



- Anh nói đi, anh nói dối tôi để làm gì? Rốt cuộc anh là ai? Là Tiền hay là K?



Tên Tiền im lặng trong chốc lát, ánh mắt hắn ta run run, thần sắc cũng không còn được ổn định như bình thường. Hắn ta nhìn tôi, mím môi trả lời:



- Bình An, tôi cũng không có gì phải giấu cô cả.



Tôi cười nhạt:



- Không giấu tôi? Anh nói đùa à?



Tên Tiền cũng cười, nụ cười nhạt nhẽo:



- Phải, tôi là K nhưng cũng không phải là K.



- Anh nói cái quái gì vậy? Là K rồi không phải là K? Anh nghĩ tôi là con nít lên ba à?



Tên Tiền xoay người nhìn thẳng, giọng anh ta có chút bất đắc dĩ:



- K là biệt hiệu của tôi... nhưng chủ mưu lão K thì không phải là tôi.



Tôi nhìn hắn ta, càng lúc càng thấy rối tung rối mù.



- Tiền, anh nói chuyện rõ ràng được không? Cái chết của mẹ tôi đã được làm sáng tỏ, tôi bây giờ cũng không cần lão K làm gì. Nhưng tôi ghét là ghét cái thái độ giấu giếm của anh, hóa ra từ trước tới giờ những gì anh nói đều là dối trá. Rốt cuộc, anh làm vậy để được gì? Là sợ tôi phát hiện ra anh sao?



Tôi đứng im đợi hắn ta trả lời, mãi một lát sau hắn ta mới lên tiếng:



- Bình An, cái chết của mẹ cô tôi thật sự không biết nhưng mẹ cô... thì tôi biết.



- Sao cơ? Anh biết mẹ tôi?



Tên Tiền khẽ gật đầu:



- Ừ, tôi biết mẹ cô... tôi biết cả ba của cô.



Nghe hắn nói, lòng tôi lại thấy run run hồi hộp, đi gần lại chỗ hắn, tôi gấp gáp hỏi nhanh:


- Đang trên đường tới đây, chính miệng ông ấy cũng nói sẽ giúp được cho cô...



Cậu Tuấn nghe bọn tôi nói, cậu ấy cũng đi đến hỏi gấp:



- Bác Tý là ai? Ông ấy giúp gì được cho con hả An?



Tôi nhìn về phía cậu Tuấn, cười tươi:



- Bác ấy biết cách cứu Đông Quân, bác ấy biết cách cứu anh ấy đó cậu.



Cậu Tuấn còn chưa kịp vui mừng thì nghe được giọng gấp gáp lo lắng của bác sĩ, vị bác sĩ ấy vừa từ phòng cấp cứu đi ra.



- Anh Tuấn, anh đã có được loại máu đó chưa?



Cậu Tuấn đi nhanh lại, cậu nhanh miệng trả lời:



- Có chuyện gì hả bác sĩ? Cháu tôi sao rồi?



Vị bác sĩ lắc đầu ngao ngán:



- Không truyền được máu, cơ thể cậu ấy bài xích rất mạnh với máu được truyền. Bọn tôi làm hết cách rồi, không có máu kia kịp thời thì tính mạng của cậu ấy sẽ nguy kịch.



Nguy kịch... Đông Quân sẽ nguy kịch... không được!



Tôi chạy thật nhanh đến chỗ bác sĩ, nắm lấy tay ông ta, tôi nghẹn ngào mếu máo:



- Bác sĩ... cần bao nhiêu máu... bây giờ cần bao nhiêu máu?



Vị bác sĩ nhìn tôi, ông cau mày:



- Ý cô là loại máu kia?



Tôi gật đầu tắp lự:



- Vâng vâng... cần bao nhiêu máu để duy trì được sự sống của anh ấy... cần bao nhiêu?



Tôi vừa dứt lời thì tên Tú đi nhanh lại quát ầm lên:



- Bình An, cô điên rồi à? Đông Quân không cho cô làm như vậy, cô không được cho máu.



Tim tôi đập liên hồi, tay chân cũng run rẩy, tôi oà khóc:



- Tôi hết cách rồi... Tú. Tôi phải cứu anh ấy, tôi phải vào cứu anh ấy.



Tên Tú nhìn tôi, anh ta do dự:



- Bác Tý sắp đến rồi... Đông Quân đã dặn dò tôi thật kỹ... tôi...



Tôi cười trong nước mắt:



- Tôi không chết được đâu, tôi chỉ truyền máu để duy trì sự sống cho anh ấy thôi... Tôi... tôi... không có khả năng cứu sống anh ấy... tôi không có...



Phải mất mấy giây sau tên Tú mới gật đầu, tôi biết anh ta đang bất đắc dĩ, tôi cũng biết đây là lệnh của Đông Quân giao phó... nhưng tôi hết cách rồi.



Cậu Tuấn vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng giờ phút này không phải lúc để giải thích. Tên Tú vừa đồng ý tôi đã chạy ngay theo bác sĩ vào trong. Tôi cũng không biết phải rút bao nhiêu máu nhưng nhất định tôi sẽ làm cho Đông Quân tỉnh lại... tôi nhất định...



Nằm trên giường bệnh, tôi liếc mắt nhìn sang Đông Quân mặt mũi trắng xanh đang nằm im lặng không nhúc nhích. Gương mặt anh vẫn thế, vẫn đẹp trai lạ thường... nhưng sao anh lại không mở mắt lên nhìn tôi?



Nước mắt không biết ở đâu lại chảy ra thành từng dòng, lòng tôi càng lúc càng kiên định, thay vì ngồi thụ động chờ bác Tý đến thì tôi nên vào đây cứu anh... dù chỉ là cứu sống anh được tạm thời...



Nhìn ống máu chảy từ tay tôi vào túi trữ... mí mắt tôi càng lúc càng nặng trĩu xuống. Cảm thấy có tí hoảng sợ, tôi vội vàng nắm lấy bàn tay to lớn của Đông Quân để tiếp thêm sức mạnh cho mình. Hai mắt tôi vô thức nhắm lại... từ từ chìm vào cơn buồn ngủ đang ập đến...



Tôi khó thở quá... tôi mệt quá... hai tai ù đi chỉ còn nghe được tiếng la hét của ai đó...



- Mạch yếu... mạch yếu... dừng lại... dừng lại mau.



Cơ thể tôi càng lúc càng nhẹ bẫng, bàn tay đang nắm lấy tay của Đông Quân cũng dần buông lơi. Cảm giác cả cơ thể tối sầm lại như rơi xuống vực, ý thức của tôi dần dần mất đi... Thứ cuối cùng tôi nghe thấy được là có tiếng người kêu tên tôi, giọng trầm ấm quen thuộc...



" Bình An ơi..."