Bình An

Chương 43 :

Ngày đăng: 10:40 18/04/20


Trong cơn mê mang, ý thức của tôi vẫn còn khá minh mẫn, tôi cảm nhận được có người đang nỉ non kêu tên tôi, có người đang khẽ vuốt ve gương mặt tôi... Cảm giác ấm áp từ người này đem đến... thật sự ấm áp vô cùng.



Cũng không biết là tôi đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh dậy tôi thấy trước mặt mình chỉ có mỗi tên Tú. Nhìn thấy tôi tỉnh, anh ta vội đi đến, vỗ vỗ vào tay tôi, anh ta nhẹ tiếng hỏi:



- Cô thế nào rồi? Ổn chưa?



Tôi chồm người ngồi dậy, vẫn ngồi dậy được, sức lực vẫn còn, tôi hình như... vẫn rất khỏe mạnh.



- Này, cô ngồi dậy được luôn à?



Nghe tên Tú hỏi, tôi cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên trong lòng. Lúc thiếp đi thật sự là tôi rất mệt, gần như là không thở được... nhưng bây giờ... sao lạ vậy nhỉ?



- Ừ tôi cũng không biết sao... mà này, Đông Quân đâu, anh ấy đâu?



Nghe tôi hỏi đến Đông Quân, tên Tú liền cười:



- Cô yên tâm đi, cậu ấy ngủ rồi...



Tôi vẫn chưa yên tâm định hỏi tiếp thì ở phía cửa, tôi nghe có tiếng bước chân người đang bước vào. Dõi mắt nhìn về hướng ấy... bác Tý... chính là bác Tý.



Nhìn thấy ông ấy, tôi vội lao thẳng xuống giường bệnh, nhưng làm như hai chân vẫn còn yếu, bước trước bước sau tôi xém chút té ngay xuống sàn nhà may là có tên Tú đỡ kịp. Thấy tôi gấp gáp, bác Tý cũng đi nhanh đến đỡ lấy tôi, ông vội nói:



- An, từ từ thôi con, từ từ thôi.



Tôi ngước mắt lên nhìn ông ấy, hỏi gấp như ai đang dí chạy sau lưng:



- Bác, bác cứu Đông Quân đi... bác cứu anh ấy giúp con đi.



Bác Tý gật gật đầu, ông cũng gấp theo tôi:



- Bác biết rồi, biết rồi. Con lên giường nghỉ trước đã, đợi bác tính... đợi bác.



Nhìn gương mặt căng thẳng của bác, tôi biết bác cũng lo lắm, giờ phút này chỉ có thể bình tĩnh mà giải quyết, vội vàng cũng không được ích lợi gì.



Được tên Tú đỡ dậy, tôi ngồi lại xuống giường, bác Tý rót cho tôi một ly nước khoáng, ông khẽ nói:



- Con uống chút nước đi, con thấy sức khoẻ mình sao rồi?



Tôi với gật đầu:



- Con thấy ổn rồi, con ổn rồi bác... nhưng còn Đông Quân... bác... bác mau giúp anh ấy đi... con... con...



Bác Tý liền vỗ vai tôi trấn an, giọng ông nhạt hơn trước:



- Chuyện đó... bác cũng đang đợi...



- Đang đợi là sao hả bác?



Bác Tý dịu giọng:



- Bác đang đợi một người... nhưng con yên tâm, bác nhất định sẽ có cách cứu Đông Quân.



Tôi nhìn bác, đến nước này tôi chỉ còn có thể tin vào lời nói của bác. Tôi tự hiểu rõ bản thân tôi không thể cứu sống được Đông Quân. Mới chỉ cho một ít máu thôi mà tôi đã dở dở ương ương như thế này... trong khi đó Đông Quân cũng chỉ vừa tỉnh lại được...



Nhìn bác Tý, tôi hỏi:



- Bác, sao máu của con lại không cứu sống được anh ấy?



Bác Tý thở dài:



- Bình An, con không hiểu. Chuyện con hiến máu cứu người là một chuyện, còn chuyện con muốn cứu sống một người cũng là người của tộc Huyết thì lại là một chuyện khác...



Sao cơ? Cũng là người của tộc Huyết?



Cả tôi và tên Tú đều kinh ngạc đến cực điểm, tôi nhìn anh ta, anh ta nhìn tôi, cả hai hoang mang cùng chung một vấn đề.




__________



Một tuần trôi qua, tôi như sống trong địa ngục, ăn không được, ngủ cũng không được. Tôi không biết là anh có được khoẻ không? Có thấy mệt mỏi không... hay là... có thấy nhớ tôi không?



Tôi thì không ổn, tôi mệt lắm, tôi khó chịu lắm... tôi muốn ngã quỵ vì nhớ anh rồi...



Tôi sai rồi, trước kia tôi sai... bây giờ tôi cũng sai.. giá như lúc trước tôi đừng dùng cách bỏ trốn để rời xa anh thì anh bây... bây giờ anh đã không dùng cách giống y như vậy để rời xa tôi...



Hai mắt tôi đờ đẫn nhìn vô định qua cửa sổ, ôm lấy chiếc áo của anh, cõi lòng tôi như vụn vỡ từng giây từng phút. Người ta nói đúng, chẳng có nỗi nhớ nào điên dại bằng nhớ người yêu...



Ngồi ngây dại rồi thiếp đi lúc nào không biết, tiếng điện thoại reo lên inh ỏi đánh thức tôi giữa giấc ngủ không sâu. Tôi giật mình tìm điện thoại, trên màn hình hiện lên dãy số điện thoại rất lạ. Mấy ngày nay, tôi có nhờ thám tử điều tra về anh, chắc đây là số của thám tử.



Nhắc máy, tôi khẽ trả lời:



- Alo, tôi là Bình An...



Đầu dây bên kia vang lên giọng trầm trầm của phụ nữ:



- Chào cô Bình An, cô có nhờ đội thám tử A của bọn tôi điều tra về Đông thiếu gia Đông Quân, bọn tôi đã tìm được địa chỉ của cậu ấy, cô có thể đến đây ngay bây giờ được không?



Tôi nghe mà bừng tỉnh, mừng như bắt được vàng, tôi vội hỏi:



- Ở đâu? Cô có thể cho tôi địa chỉ được không?



Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời lại:



- Nhà kho bánh kẹo, khu sản xuất chất lượng cao X. Cô có thể đến đây để kiểm tra ngay không ạ?



Nhà kho bánh kẹo? Sao Đông Quân lại ở đây được chứ?



Có chút mờ mịt tôi vội hỏi gấp:



- Sao lại là nhà kho bánh kẹo? Các vị có lầm không?



- Không lầm, nếu cô không tin, tôi sẽ gửi ảnh chụp của Đông thiếu gia qua cho cô xem.



Tôi gật đầu:



- Được, cô gửi qua tin nhắn cho tôi.



Rất nhanh sau đó, số máy vừa gọi liền gửi cho tôi vài tấm ảnh, mặc dù không nhìn rõ mặt của Đông Quân nhưng vóc dáng này thì không thể nhầm lẫn được. Trong ảnh anh mặc bộ quần áo thể thao, dáng đi thẳng tắp... sau lưng anh còn có một nhân viên của công ty mà trước kia tôi từng gặp...



Trong lòng mừng rỡ vô cùng, tôi không nghĩ gì liền chạy thật nhanh ra bên ngoài, bắt một chiếc taxi để đến nhà kho bánh kẹo. Rất có thể là Đông Quân đang ở đây, anh sợ tôi sẽ tìm được nên đến đây ở. Nhà kho thì cũng có phòng ốc sạch sẽ đầy đủ tiện nghi vậy...



Ngồi trên xe tôi gọi cho tên Tú mãi nhưng không thấy anh ta bắt máy, lại nghĩ nghĩ tôi liền nhắn cho anh ta một tin nhắn gửi địa chỉ nhà kho mà tôi đang đến. Tôi luôn đề phòng bất trắc, gửi địa chỉ như thế này cũng tốt mà... chẳng hiểu sao trong lòng tôi lại có chút sợ sợ...



Nhưng mà bây giờ, sợ hãi kia cũng không thể cản bước chân tôi đến tìm Đông Quân được. Một tuần qua đủ khiến tôi mệt mỏi lắm rồi, bây giờ có được manh mối... chẳng nhẽ tôi lại không đi? Hơn nữa mấy tấm ảnh kia chân thật biết là bao nhiêu... chắc là do tôi đa nghi tự dọa mình, thám tử tôi thuê là tổ chức rất chuyên nghiệp và có trách nhiệm... sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.



___________



Chiếc taxi chạy bon bon trên đường lớn rồi rẽ vào khu sản xuất chất lượng cao. Xe dừng trước cổng kho bánh kẹo tôi liền nhanh tay mở cửa xe đi xuống, bên ngoài có người đứng sẵn đợi tôi. Trả tiền cho taxi, tôi vội đi đến chỗ người đó, người này chính xác là người tôi gặp ở văn phòng thám tử... như vậy là chắc chắn rồi.



Anh ta đi đến đón tôi rồi nói nhỏ vào tai tôi:



- Cô đi cửa sau vào, cửa trước có camera, tôi sợ là cậu Đông sẽ biết...



Nghĩ cũng đúng nên tôi vội gật đầu, đi vòng theo anh ta đến cửa sau, cửa này hình như có chút hoang vu thì phải...



Chưa kịp quay lưng hỏi, sau lưng tôi đột nhiên nghe "bộp" một tiếng... Cảm giác choáng váng quay cuồng, tôi ngã vào vòng tay của một ai đó...



Hai mắt từ từ khép lại, bên tai vẫn nghe được giọng ai đó cười gian:



- Bình An, chào cô!