Bình Hoa, Chào Anh

Chương 11 :

Ngày đăng: 09:20 19/04/20


“Đồng hành cùng anh” khởi quay vào tháng Tư, đóng máy vào tháng Chín, tháng Mười một bắt đầu quảng bá, nhân dịp cuối năm ra mắt luôn.



Diệp Lan là người quản lý vô cùng tận tâm và có trách nhiệm. “Cái bóng của nhà vua” cuối năm mới khởi quay, thời gian trống ở giữa chị đã lên lịch sẵn cho Giản Minh rồi, tham gia hai buổi phỏng vấn của đài truyền hình, làm khách mời trong một tập của chương trình tuyển chọn tài năng đang hot năm nay, tăng độ phủ sóng, các buổi chụp ảnh bìa tạp chí và làm đại sứ thương hiệu cũng không ít.



“Kiếm tiền qua Tết vẫn có ý nghĩa hơn là nằm ườn xác đợi ăn.”



Châu Hiểu Ngữ dùng lời trần thuật phong cách Diệp Lan tổng kết lại lịch làm việc sắp tới của Giản Minh.



Giản Minh mới nghỉ được vài ngày, tế bào toàn thân đều gào thét từ chối làm việc, nhưng đạo diễn Ngô Đại Long gọi một tiếng là anh không thể không thu dọn hành lý về thủ đô.



Giản Thu Nhạn lâu lâu mới được ở cùng con trai út vài ngày, giờ thằng bé lại sắp bay đi làm việc, bà chỉ mong con trai để trợ lý lại bầu bạn với mình cho vui, cuối cùng chèn thêm một đống đồ ăn vào hành lý của cô bé trợ lý nữa mới chịu thôi. Vốn bà còn định đóng gói hết đám quần áo mua về cho cô bé mang đi nhưng mặt trợ lý lúng túng lắm, “Bác ơi, hành lý của con nhiều quá rồi.”



Bà nghĩ một lúc lại càng thấy vui hơn, “Được, được! Cứ để ở phòng con, lần sau về con lại mặc.” Dù sao ở thủ đô giờ cũng lạnh rồi, có mang về đó cũng chỉ để bày cho vui.



Châu Hiểu Ngữ, “…” Sao tự nhiên lại có cảm giác nhiều thêm một cái nhà nữa thế này?



Cô sống một mình đã quen, trước nay chưa từng có thói quen có người đợi mình, ánh mắt nhìn Giản Thu Nhạn cũng ấm áp hơn nhiều.



Giản Minh nghĩ có khi cô nàng sắp ôm mẹ mình một cái thật nồng cháy ấy chứ, chẳng ngờ trợ lý mập chỉ hơi ngẩn ra một chút rồi đáp lại bà Giản bốn chữ, “Cảm ơn bác nhiều!”



Anh hiểu ra, trợ lý mập là dạng người hướng nội giỏi khắc chế tâm tình, hoặc là… cô nàng vốn không hiểu phải bày tỏ tình cảm với người thân thế nào?



Giản Minh ôm mẹ mình chào tạm biệt xong, lên xe còn cười đắc ý với cô nàng, “Lần sau nhớ ôm, mẹ tôi nhất định rất vui, nhân tiện sẽ cho cô thêm một đống đồ ăn ngon nữa.”



Châu Hiểu Ngữ, “Mẹ tôi không dạy tôi ôm.” Bất luận là đánh đơn với con gái hay đánh đôi nam nữ phối hợp với chồng trước, năng lực của Diệp An Ninh vẫn thuộc dạng đi trước dẫn đầu so với người cùng độ tuổi.



Lúc làm mẹ Châu Hiểu Ngữ, không biết là vì Châu Quốc Bang hay vì tuổi còn trẻ tính nhẫn nại không cao, bà chọn phương án giải quyết những bức bối dồn nén trong lòng trước những tình huống đột ngột bằng cách tặng cho Châu Hiểu Ngữ những cú bạt tai long trời hoặc cho đám đồ dùng trong nhà như giá áo lên sàn một lượt.



Lúc nhỏ, chỉ cần nhìn thấy bà là da thịt Châu Hiểu Ngữ tự động chuyển sang trạng thái phòng bị cao độ, rất giống chuột gặp mèo, chỉ có một ý nghĩ duy nhất là chạy trốn, làm gì có ý tưởng sốt sắng tiến lại gần.



Đến cuộc hôn nhân sau, sinh được một cô con gái thì bà lại thương đứt ruột, ôm trong lòng gọi cục cưng ơi cục cưng hỡi luôn miệng, hôn mãi chẳng dứt ra được. Lúc Châu Hiểu Ngữ mười bốn tuổi được bác mời tới ăn Tết một lần, vừa hay gặp Diệp An Ninh và chồng mới cùng con gái đến chúc Tết, mắt thấy cảnh này mà ê hết cả răng, da gà da vịt trên người nổi lên ầm ầm, có cảm giác ghê tởm buồn nôn.



Nhân lúc lái xe còn chưa vào, Giản Minh cười hì hì bổ nhào qua ôm chặt lấy Châu Hiểu Ngữ, “Để anh Minh dạy cho!”



Cánh tay Châu Hiểu Ngữ bị anh ôm chặt, cả người cứng ngắc, ngẩng đầu lên nhìn thấy chiếc cằm hoàn hảo của Giản Minh thì cực kỳ muốn giúp anh chỉnh hình lại, đỡ cho sau này anh không hài lòng với hình dáng bản thân còn phải đến xứ Kim Chi tiêu tiền, “Giản Tiểu Minh, anh chán sống rồi hả?”



Trên người anh có mùi oải hương nhàn nhạt, là mùi sữa tắm và dầu gội đầu mà Giản Thu Nhạn thích, không biết có phải vì gần đây cô cũng dùng hay không mà tự nhiên cảm thấy thanh mát dễ ngửi như thế.



“Lần này không được đánh vào mặt đâu đấy, xuống máy bay là đi chụp ảnh ngay rồi!” Giản Minh ôm trong lòng một thân người mềm mại, hoàn toàn trái ngược với những nữ diễn viên anh đã từng ôm lúc đóng phim hay chụp ảnh quảng cáo. Anh cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt phẫn nộ của trợ lý mập, nhe hàm răng trắng bóng đầy đắc ý, ung dung nhìn vành tai và khuôn mặt trợ lý mập đỏ hồng lên nhanh chóng, tựa như được một bậc thầy tranh nước mặc lên một lớp màu nhàn nhạt, vừa tự nhiên lại hấp dẫn mê hồn. Nếu không phải lái xe cất hành lý vào cốp xong đang mở cửa chuẩn bị lên xe thì nói không chừng anh sẽ không nhịn được mà cắn xuống ấy chứ.



Lái xe nhà họ Tần đã chứng kiến không ít chuyện lạ, tính chuyên nghiệp vô cùng cao, sau khi ngồi vào ghế lái còn rất chu đáo nâng kính chắn giữa chỗ lái và khoang sau lên, tiện cho “đôi trẻ” liếc mắt đưa tình.



“Anh có buông ra không?” Châu Hiểu Ngữ cảm thấy mùi hương trên người Giản Minh đã lan ra bốn phương tám hướng không chừa chỗ nào, đôi mắt đẹp của anh nhìn thẳng vào cô, thậm chí cô còn có thể ngửi được mùi kem đánh răng bạc hà của anh nữa, gần đến độ cô muốn thở cũng khó khăn.



“Cô phải đảm bảo không động thủ, nếu không tôi sẽ ôm cho tới tận khi đến sân bay luôn!” So với thái độ cứng ngắc lúc nhắc đến mẹ mình ban nãy thì bộ dạng tức giận này khiến người khác yên tâm hơn hẳn, má đỏ hồng, mắt đen tuyền sáng lấp lánh, không còn là vẻ mặt lạnh lùng vô cảm nữa, ngược lại làm cả người sống động hẳn lên.




Trợ lý mập mở điện thoại, nói đầy thiết tha, “Ông chủ, bên Weibo của tôi có nhiều câu khen ngợi rất toàn diện, bây giờ tôi chụp lại cho ông chủ luôn đây!”



“Đừng đừng, cô đừng có làm thế! Tôi đẹp thế này rồi, diễn xuất diễn xiếc gì đó vốn cũng chẳng cần thiết, cô không cần khen nữa.”



Giản Minh đã bị mấy cái ảnh hôm nay của cô chọc cười đủ rồi, hơn nữa không giống như lúc đầu bị trợ lý mập nói móc mỉa là thấy khó chịu, bây giờ anh đã rất thản nhiên đối mặt với lời phê bình của cô, cười nhạo diễn xuất của anh tệ mà anh vẫn có thể bình tĩnh đón nhận.



Thật đúng là kỳ lạ, mới vài tháng trước anh còn nổi giận đùng đùng vì trợ lý mập phủ nhận diễn xuất của anh cơ mà, chưa được bao lâu anh đã có thể cùng cô nói xấu bản thân luôn rồi.



Trợ lý mập thì tiếc lắm, “Thế này phải làm sao? Anh Minh, giờ đến cả diễn xuất anh cũng không thèm để ý nữa rồi, về sau tôi phải đâm vào chỗ nào đây? Bàn về tướng mạo, anh tuấn tú xuất trần, ngay đến nữ diễn viên cũng chưa chắc đẹp được bằng; bàn nhân cách, anh lại là ông chủ chẳng chê vào đâu được, tôi rất vui lòng làm việc cho anh. Anh Minh, sao anh lại cướp hết niềm vui chọc ngoáy của tôi rồi?”



Giản Minh, “…” Tự nhiên lại chẳng đáp được câu nào.



Anh hơi mất tự nhiên, vươn tay xoa xoa đầu cún của cô nàng, “Không được khen anh Minh như thế, anh sẽ kiêu đó.” Mà kiêu một cái là muốn mua đồ ăn ngon về đút cho trợ lý mập ăn, phải nàm thao?



Châu Hiểu Ngữ lùi ra sau hai bước, trừng mắt nhìn anh, “Nếu anh sửa được cái tật xấu thích động tay động chân này đi thì tôi tin anh là ông chủ tốt.”



“Tôi cũng chẳng thèm làm ông chủ tốt làm gì, có được cờ thi đua cuối năm đâu.” Lúc sải chân dài đi ngang qua người trợ lý mập anh còn tranh thủ xoa đầu cô thêm cái nữa, cảm thấy thoải mái cực kỳ.



Chẳng trách nhiều người thích nuôi động vật lông lá xù xù trong nhà như thế, tâm tình không tốt thì ra vuốt lông, càng vuốt càng thấy vui.



Trợ lý mập ôm đầu đứng nguyên tại chỗ trừng mắt nhìn anh, Giản Minh lại tựa hồ chẳng chút để tâm, chân không giảm tốc độ, còn lẩm bẩm, “Làm việc cả ngày mệt quá, tối nay ăn canh cá xào cay hay cá áp chảo đây ta?”



Trợ lý mập chạy lon ton theo sau, nịnh nọt hiến kế, “Anh Minh anh Minh, hay ăn bò sốt cay xong gọi thêm đĩa cá áp chảo nữa, thế là được cả hai rồi?”



“Còn tráng miệng thì sao?”



“Chè nấm tuyết hạt sen thì sao? Món đó giá cả bình dân lại được nhiều, không đắt chút nào.”



Khóe miệng Giản Minh cong lên, thật ra từ lúc bắt đầu luyện tập với Thi Khải là anh đã chẳng ăn những đồ ăn nhiều dầu mỡ hay ngọt quá nữa rồi, có điều… trợ lý mập hình như rất thích đồ cay và đồ ngọt.



“Xem biểu hiện của cô cái đã.” Anh giơ móng vuốt, trợ lý mập cảnh giác lùi ra sau, mặt mày có vẻ đấu tranh dữ lắm, tới lúc nghe Giản Minh nói “Tôi thấy tối nay cũng không đói lắm, thôi giảm cân về nhà đọc kịch bản” thì mới tâm không cam tình không nguyện thò đầu sang. Giản Minh hài lòng sung sướng xoa xoa mấy cái, “Lên xe đi ăn cơm!”



Châu Hiểu Ngữ cảm thấy bị áp bức quá đáng.



Mấy hôm nay cô ở luôn tại nhà Giản Minh, vì đi lại xa quá mệt mỏi nên cứ tin tưởng tuyệt đối vào nhân phẩm ông chủ, ông chủ nằm phòng ngủ, cô nằm phòng cho khách. Cô còn phải chăm lo ngày ba bữa, thống nhất thời gian địa điểm ông chủ ra ngoài làm việc, thật ra cũng không hề nhàn hạ, không ngờ lại còn thêm một bước: Cho ông chủ xoa đầu mua vui.



Nhưng tới lúc vào quán rồi, ăn được một miếng bò sốt cay, cô lập tức vứt hết chỗ ấm ức đó ra sau đầu.



Bởi vì quán ông chủ chọn vị quá chuẩn, ngon hơn nhiều so với những chỗ cô đã từng ăn, cay tê tươi ngon, một bữa tiệc thịnh soạn luôn.



Cô ăn rất vui vẻ, môi ăn cay trở nên đỏ hồng ướt át, trên trán còn xuất hiện mấy giọt mồ hôi li ti, hai má đỏ hồng, cứ một ngụm trà lạnh một miếng thịt bò cay, ăn vui quên trời.



Ngược lại, Giản Minh ngồi đối diện nhìn cô ăn vui vẻ là no bụng, tiện tay ăn mấy miếng rồi bỏ đũa.