Bình Hoa, Chào Anh
Chương 12 :
Ngày đăng: 09:20 19/04/20
Ngô Đại Long chuẩn bị cho bộ phim mới, gặp gỡ không ít diễn viên, rất nhanh sau đó đã quyết định người đóng vai thái tử, là Tiêu Chí Ý, một diễn viên trẻ hiếm hoi vừa có tài vừa có sắc.
Chiều cao Tiêu Chí Ý cũng sàn sàn Giản Minh, khuôn mặt hai người cũng tương tự, chẳng qua diễn xuất của anh ta rất tốt, khởi điểm cũng hơn hẳn Giản Minh, lại có nhiều cơ hội hợp tác với các nhân vật lão làng trong giới hơn, không giống Giản Minh chỉ loanh quanh trong mảng phim thần tượng.
“Cái bóng của nhà vua” vốn là một tiểu thuyết trên mạng, Ngô Đại Long mua bản quyền biên kịch để chuyển thể thành phim truyền hình, bởi thế tuy bộ phim chưa chính thức khởi quay nhưng những người yêu thích bộ truyện gốc trên mạng đã vô cùng háo hức trông đợi danh sách diễn viên rồi.
Trước khi mở họp báo một ngày, Ngô Đại Long triệu tập toàn bộ diễn viên của bộ phim đến dự tiệc, ngoại trừ Tiêu Chí Ý, Giản Minh còn có mấy người Trần Gia Vận, mà khiến Châu Hiểu Ngữ vui nhất là, không ngờ Tiết Khởi cũng có trong danh sách.
Cô đã đọc kịch bản, vẫn nhớ trong đó có một người phụ nữ vai kẻ ác sắc đẹp mỹ miều nghiêng nước nghiêng thành, lập tức hiểu ngay, “Chị Tiết, lần này chị diễn… Chung Mẫn à?”
“Sao em biết?”
Châu Hiểu Ngữ rất thành tâm khen ngợi cô nàng, “Chị Tiết, chị diễn vai ác xem ra sắp đi sâu vào lòng khán giả rồi! Đã dọa anh đẹp trai cắm trại trước cửa nhà chạy mất dép chưa?”
Tiết Khởi hất mái tóc dài, quyến rũ mê người, “Xem như chị đây nuôi chó hoang là được rồi.” Càng đuổi càng lì ra không đi, cô cũng không định xông ngay vào nấm mồ hôn nhân, nam nữ trưởng thành cả rồi, cần gì phải câu nệ kết quả ra sao?
Châu Hiểu Ngữ nghe mà mắt trợn tròn mồm há hốc, đánh giá Tiết Khởi từ đầu đến chân, cuối cùng rút ra kết luận, “Chị Tiết thần công đại thành rồi!” Lúc trước còn có chút lo lắng bất an, nhiều ngày không gặp mà đối phương đã phá bỏ quan niệm cũ, sắp niết bàn trùng sinh luôn rồi!
Tiết Khởi vui mừng phấn khởi lắm, năm hết Tết đến ra ngoài quay phim không ngờ lại gặp người quen, ghé đầu rì rầm to nhỏ với Châu Hiểu Ngữ, đợi đến khi Tiêu Chí Ý đi ngang qua mới lén lén chỉ cho cô xem, “Nhìn thấy chưa nhìn thấy chưa? Không kém ông chủ nhà em chút nào! Em nói xem lúc trước mắt chị có phải bị quáng gà rồi không mà cứ bám riết trên cái cành cong veo của anh Minh. Cũng may nhờ có Thi Khải nên chị mới biết trên đời này diện tích rừng cây vẫn lớn lắm.”
Trông dáng vẻ lúc nào cũng sẵn sàng ngoại tình của Tiết Khởi khiến Châu Hiểu Ngữ âm thầm lau hộ Thi Khải một lượt mồ hôi lạnh, quay đầu liền lén lút dùng điện thoại của Giản Minh gửi cho anh ta một hàng biểu tượng người mọc sừng, hy vọng có thể cảnh cáo trước.
Giản Minh tiếp rượu với các diễn viên khác, toàn bộ đồ đoàn đều do Châu Hiểu Ngữ giữ cả, một lúc sau cô đã thấy Thi Khải nhắn lại, giọng điệu lộ rõ vẻ đắc ý: Anh Minh đừng đùa nữa, anh muốn cho tôi mọc sừng cũng không dễ thế đâu, Tiết Khởi nhà tôi chẳng thèm liếc đến anh từ lâu rồi!
Châu Hiểu Ngữ âm thầm xóa tin nhắn, quyết định im lặng ngồi ngoài xem kịch vui.
Hai người ngồi nói chuyện sau cây giả trang trí trong đại sảnh, lần này nhà đâu tư rất hào phóng, bao trọn toàn bộ, ngay đến bảo vệ ngoài cửa cũng dày đặc, chỉ sợ để lọt phóng viên. Kết quả ngồi chưa đến một tiếng Tiêu Chí Ý đã lượn qua ba lượt, lúc đi ngang qua chỗ bọn họ còn che miệng ngáp rất to, có vẻ rất uể oải, không chút hứng thú.
Tiết Khởi nhỏ giọng đoán mò, “Tiểu Ngữ em nói thử xem, Tiêu Chí Ý đã mấy ngày không ngủ rồi? Hay sinh hoạt về đêm quá phong phú?”
Châu Hiểu Ngữ uyển chuyển đáp lời, “Chuyện giới giải trí bọn chị em không hiểu gì đâu.”
“Bớt hộ cái! Chị thấy Weibo em đã kiếm thêm không ít fan của anh Minh, ngay đến ăn ké kiếm tí danh còn học được rồi còn giả bộ!”
Thật ra chuyện này là tin từ diễn đàn chính thức của hội người hâm mộ Tiêu Chí Ý truyền ra, còn có người đăng lên Weibo, ám chỉ diễn viên nào đó sợ diễn xuất của mình chẳng bằng người, bị Tiêu Chí Ý đẩy lên đầu sóng ngọn gió nên mới ác ý báo tin để hãm hại đối phương. Chuyện thực hư thế nào mọi người tự hiểu, cho dù Tiêu Chí Ý có bị giam thì đợi sau khi điều tra ra chân tướng rồi anh ta cũng nhất định sẽ trở lại trước mặt người xem, người hâm mộ nhất định vẫn đứng chỗ cũ đợi anh ta.
Trong sảnh, cầu hỏi sắc sảo của nữ phóng viên đưa ra khiến toàn trường im lặng, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người Giản Minh. Hôm nay anh mặc bộ vest màu lam đậm, áo sơ mi trắng, nhận được câu hỏi khó nghe như thế cũng chẳng nhíu mày, dùng nụ cười luyện được sau bao nhiêu năm đóng phim thần tượng hồi đáp nữ phóng viên kia, “Diễn xuất của tôi không bằng Tiêu Chí Ý, chuyện này ai cũng rõ cả, cho dù không nằm trong cùng một đoàn phim thì tin rằng mọi người cũng đã biết. Những tiền bối có diễn xuất tốt trong giới giải trí nhiều không kể xiết, kể như cùng một đoàn làm phim này, diễn xuất của thầy Trần Gia Vận chắc chắn cũng không kém Tiêu Chí Ý, không biết cô có đồng ý với quan điểm của tôi không?”
Nữ phóng viên kia vốn cũng là fan của Tiêu Chí Ý, đã đưa ra câu hỏi này thì có thể thấy bản thân cô nàng vẫn giữ thái độ hoài nghi với việc Tiêu Chí Ý hút thuốc phiện. Nhưng những lời Giản Minh nói lại hoàn toàn không có chỗ nào có thể phản bác được cả.
Điểm khác biệt nhất giữa đạo diễn Ngô Đại Long và các đạo diễn phim thần tượng lúc trước Giản Minh từng hợp tác là, phim thần tượng từ đầu đến cuối chỉ tập trung vào tình yêu nam nữ chính, nhưng tác phẩm của đạo diễn Ngô Đại Long thì ngay cả nhân vật phụ cũng có điểm đặc sắc hấp dẫn riêng, hoàn toàn không thua kém nhân vật chính. Nhờ tình tiết và diễn xuất của các nhân vật phụ mà sau khi mỗi tác phẩm được công chiếu còn có khán giả viết fanfic về các nhân vật phụ nữa kìa.
Lần này Trần Gia Vận đóng vai cha ruột của thái tử và thế thân – ông hoàng đế phóng túng.
Diễn xuất của ông tuyệt đối không có gì phải bàn cãi, còn được đặt biệt danh là “xương sống của bộ phim”. Diễn xuất của Tiêu Chí Ý cũng được khen ngợi không ít, so với một diễn viên chỉ được mã ngoài chuyên đóng phim thần tượng như Giản Minh thì hơn hẳn, nhưng so sánh với Trần Gia Vận thì vẫn chẳng đáng vào đâu.
Bia đỡ đạn Giản Minh đưa ra quá mạnh, khiến đám phóng viên dưới hội trường không khỏi âm thầm khen ngợi sự nhanh trí của anh chàng. Giản Minh đóng phim thần tượng được khen quen rồi, bây giờ tham gia vào đoàn phim của Ngô Đại Long, không ngờ lại khiêm tốn như thế, đúng là bất ngờ ngoài dự đoán!
Câu hỏi của nữ phóng viên kia rõ ràng là ác ý, nhưng nếu căn cứ theo suy đoán của cô nàng, vì không muốn vai bản thân bị lu mờ nên Giản Minh mới ám hại diễn viên cùng đoàn, vậy chẳng phải người đầu tiên anh ta nên xuống tay là Trần Gia Vận hay sao?
Giản Minh lại bồi thêm một câu, “Thật ra tôi cũng rất muốn thử cảm giác được chọn diễn viên xem như thế nào, đáng tiếc đạo diễn Ngô không cho cơ hội. Nếu để tôi chọn diễn viên, nói không chừng bộ phim này của đạo diễn Ngô đi tong mất.”
Cả hội trường vang vọng tiếng cười, không khí căng thẳng vừa rồi tan ra như tuyết dưới nắng.
Sau đoạn mở đầu này, không khí của buổi họp báo sau đó nhẹ nhàng thoải mái hẳn, rất nhiều phóng viên ôm trong lòng hy vọng đào được tư liệu mới đều đã từ bỏ việc tìm mối liên hệ giữa đoàn phim “Cái bóng của nhà vua” và Tiêu Chí Ý với nhau, bắt đầu chuyên tâm chú ý đến bộ phim mới của đạo diễn Ngô Đại Long.
Ngô Đại Long là đạo diễn hạng A, có tên tuổi trong giới phim truyền hình đã nhiều năm nay, chưa từng quay bộ phim nào tệ hại dưới trình độ bản thân, lần này lại chọn Giản Minh đảm nhận vai chính, quả thật là quá bất ngờ.
Không ít phóng viên hiếu kỳ về việc này, còn hỏi ông, “Xin hỏi đạo diễn Ngô, lý do nào khiến ông chọn Giản Minh đóng vai chính bộ phim sắp tới của mình?”
Ngô Đại Long im lặng một hồi, Giản Minh mặt mày nghiêm túc đáp, “Để tôi trả lời, câu này tôi biết!” Đến lúc tất cả mọi người đều tập trung vào mình rồi, anh mới ôm ngực đầy đau khổ, “Bởi vì diễn xuất của tôi tệ đến độ đạo diễn Ngô chịu không nổi nữa, để cứu giúp những người xem bị tôi làm hại, ông đã quyết định đích thân đào tạo diễn xuất cho tôi!”
Châu Hiểu Ngữ: Ông chủ, anh có cần tự dìm hàng mình hào hứng thế không?!
Cô cứ cảm thấy, rõ ràng là buổi họp báo rất nghiêm túc, sau khi bị Giản Minh làm trò xong đã trở thành tiết mục giải trí tổng hợp luôn rồi.
Đoàn làm phim, từ đạo diễn đến các diễn viên khác đều không nhịn được mà bật cười thành tiếng, đám phóng viên lại càng không phải nói, có người cười đến độ không cầm chắc nổi máy ảnh. Mấy phóng viên mang theo chân máy âm thầm cảm thấy may mà hôm nay mình ra khỏi cửa biết nhìn xa trông rộng, vác theo phụ kiện đi nên tránh được cảnh chụp ra mấy bức ảnh mờ tịt vì rung tay.