Bình Hoa, Chào Anh

Chương 13 :

Ngày đăng: 09:20 19/04/20


Buổi họp báo đầy nguy cơ qua đi, rất nhiều phóng viên lần đầu tiên phát hiện Giản Minh còn có khả năng tự dìm hàng bản thân. Sau khi họp báo kết thúc, Trần Gia Vận đã nhập ngay vào vai diễn, vỗ vai anh chàng khích lệ, “Nhi tử làm cho tốt, phụ hoàng trông cậy vào con đấy!”



Ngô Đại Long cười to, “Ông Trần, ông lại kiếm thêm được đứa con trai nữa rồi.” Người ta sưu tập cũng toàn sưu tập người đẹp hay bạn trai, ông bạn này lại chơi trội, thích sưu tập con trai.



Đợi hai người thích nói đùa này sang chào hỏi bên đầu tư, Giản Minh mới nói nhỏ với trợ lý mập, “Con dâu thầy Trần, bây giờ tôi cũng là con trai của cha cô rồi nhé.”



Châu Hiểu Ngữ, “Khụ, khụ, xin hãy gọi tôi là chị dâu! Không cần cảm ơn!” Mới không cẩn thận chút đã leo lên thành thông gia rồi.



Giản Minh, “…”



***



Tin tức ngày hôm đó đăng lên rồi, nội dung rất rõ ràng hòa nhã, hoàn toàn không nhắc đến Tiêu Chí Ý, ngược lại vô cùng khen ngợi khiếu hài hước tự dìm hàng bản thân của Giản Minh, cuối cùng còn thể hiện thái độ mong đợi bộ phim mới của Ngô Đại Long sẽ thành công rầm rộ. Sự việc này rốt cuộc cũng hạ màn viên mãn.



Cùng lúc này, tin tức về việc Tiêu Chí Ý bị bắt tại nhà vì hút thuốc phiện cũng lên top tìm kiếm, phía cảnh sát bắt đầu công khai các chi tiết trong quá trình bắt giữ khiến Weibo anh ta chìm trong tiếng khóc than của người hâm mộ. Có fan thất vọng, đổi từ fan thành anti-fan. Có những người vẫn không chịu quay đầu, bắt đầu cố gắng tẩy trắng, những lời kiểu “Lúc trẻ ai mà chưa từng phạm lỗi, chúng tôi yêu anh ấy, sẽ tha thứ cho anh ấy, hy vọng anh ấy quay trở lại” gì gì đó bắt đầu lan tràn trên mạng.



Nhưng phần lớn những người ngồi ngoài cắn hướng dương hóng chuyện thì lên án mạnh mẽ hành vi không não này, thậm chí còn bắt đầu chia sẻ lại các tin cảnh sát hy sinh khi truy bắt người nghiện, lên viết bình luận trên Weibo Tiêu Chí Ý: Hút thuốc một lần, cả đời đừng hy vọng!



Đều là người nổi tiếng, sự việc này cũng khiến Giản Minh bị để ý hơn trước, Weibo anh chàng một đống lời than thở xót xa, còn có người hâm mộ chạy sang tận Weibo của Châu Hiểu Ngữ dặn dò cô nàng phải chăm sóc anh Minh cho tử tế.



Châu Hiểu Ngữ cực kỳ không thích biến Weibo của mình thành Weibo của trợ lý Giản Minh, thế là đành đăng nhập Weibo Giản Minh, đăng một tấm hình chụp lúc anh đang luyện tập, lưng đầy mồ hôi, trong đó còn thuận tiện tặng kèm hình của huấn luyện viên cá nhân mới về làm việc lại – Thi Khải, lời nhắn: Yêu cuộc sống, yêu vận động, chuẩn bị cho phim mới!



Ảnh vừa đăng lên là như miếng thịt rơi vào giữa bầy sói, họ nhao nhao khóc lóc lăn lộn liếm màn hình gọi chồng yêu liên tục.



Sau khi về nhà, Giản Minh cũng cho Thi Khải nghỉ phép, đến khi tới Bắc Kinh mới gọi đối phương quay lại, có điều so với thái độ buồn lòng nhụt chí khi trước thì bây giờ anh ta hứng khởi phơi phới vô cùng.



Mấy ngày sau buổi họp báo, Giản Minh lại bắt đầu bận như chong chóng, phải hoàn thành hết các công việc đã lên kế hoạch trước khi đến khu Hoành Điếm quay phim. Tham gia tiết mục giải trí, quay quảng cáo, tham gia phỏng vấn, ngoài ra còn phối hợp với công tác quảng bá phim “Đồng hành cùng anh”, ngày nào cũng bận đến độ chỉ nghỉ được khoảng bốn, năm tiếng. Trợ lý mập đi theo anh cũng chẳng được nghỉ ngơi gì, chưa đến nửa tháng mà cằm đã nhọn hẳn ra.



Giản Minh, “… Tốc độ giảm cân của cô nhanh quá đáng rồi đấy?” Sao lại có người thể chất cứ như bóng bay, phồng lên xẹp xuống, tốc độ giảm thịt còn nhanh hơn mọc ra vậy?



***



Châu Hiểu Ngữ gật gà gật gù, chỉ hận không được lập tức tiếp xúc thân mật với giường yêu của mình, khổ nỗi bọn họ vừa ra khỏi đài truyền hình đã nhận được điện thoại của Ngô Đại Long, thông báo tối nay có bữa cơm với phía đối tác. Giản Minh là nhân vật chính, không thể vắng mặt được.



“Anh Minh, hay tối tay tôi xin nghỉ? Buồn ngủ lắm rồi!”



Giản Minh nhân cơ hội cô nàng buồn ngủ đầu óc lơ mơ vươn tay xoa đầu mấy cái, “Ông chủ còn không nghỉ thì cô nghỉ cái gì. Hôm nay nhà đầu tư mời khách, quy mô hẳn không phải bình thường, cô đi cùng tôi kiếm bữa cơm miễn phí đi.”



Châu Hiểu Ngữ không biết là gần đây bị anh đánh úp quen rồi hay do mệt quá chẳng biết gì, đến trừng mắt cũng lười, nhỏ giọng bảo, “Anh Minh, dì tôi đến, xin nghỉ!”



Giản Minh cũng chẳng chút khách khí vạch trần ngay, “Nửa tháng dì cả tới ba lần rồi, họ hàng nhà cô cũng bận rộn ghê nhỉ?”



Bọn họ ngồi trong xe của công ty, lái xe cũng là do công ty điều đến, theo Giản Minh đã nửa tháng rồi, lúc này đang ôm bánh lái, suýt nữa thì cười ra tiếng. Lái xe phát hiện quan hệ giữa Giản Minh và trợ lý rất hòa hợp, quả không hổ là em họ Diệp Lan, chẳng khách khí với Giản Minh chút nào.



Châu Hiểu Ngữ bị Giản Minh tha đi dự bữa cơm với nhà đầu tư, vừa vào phòng riêng cô đã dừng khựng lại. Giản Minh phát hiện ra ngay, quay đầu hỏi đầy khó hiểu, “Sao thế?”



Ngô Đại Long và Trần Gia Vận cũng nhìn thấy bọn họ vào, lên tiếng gọi sang, “Giản Minh, Tiểu Ngữ, giới thiệu với hai người, vị này là tổng giám đốc Phương của Trường Hinh, là đại diện phía đầu tư lần này, về sau sẽ còn hợp tác nhiều.”
Giản Minh nghẹn họng, hoàn toàn không còn lời nào để đáp.



***



Trợ lý mập tìm được phương án giải quyết vấn đề, tâm trạng sa sút lại hồi phục như cũ, hoàn toàn không biết ánh mắt ông chủ nhìn mình đã khác trước. Hai người lại lần nữa tham gia chiến trường mới, lần này còn đem theo một cục nợ.



Thân là huấn luyện viên, Thi Khải lại tiếp tục đồng hành, còn dày mặt đề xuất với Giản Minh “đem người nhà, xin ông chủ bao vé máy bay”, kết quả… người nhà lại là Tiết Khởi.



Ông chủ Giản thoải mái hào phóng phát cho Thi Khải hai phong bì mua vé máy bay, đến lúc ra sân bay trông thấy Tiết Khởi kéo hành lý đến thì lạnh lùng chế giễu anh ta, “Người nhà cậu đút túi tiền đoàn làm phim, bảo tôi bao vé, tôi thấy cậu không phải luyện thể hình mà là luyện da mặt mới đúng?!”



Lần này Thi Khải không oán thán bản thân bị đày đi làm cu li nữa, cứ xun xoe xung quanh Tiết Khởi như cái đuôi, chen đến độ trợ lý chính thức của Tiết Khởi còn chẳng còn chỗ nào thò vào được, anh ta lại còn dương dương tự đắc, “Chẳng phải tôi đang cần kiệm chăm lo gia đình sao, phải học dần cách nuôi gia đình sống qua ngày chứ.”



Giản Minh đã biết hết tuốt tuồn tuột chuyện của Thi Khải từ chỗ Diệp Lan, rất chi là đồng tình với chủ trương của đối phương, “Đúng thế đúng thế, chỗ máy tập lần trước của cậu bán được lắm đúng không? Chỗ tiền công ít ỏi này của tôi cũng chỉ đủ cho cậu uống tách trà thôi chứ mấy.”



Tiết Khởi như nghe được tin tức kinh hồn, quay phắt đầu lại trừng mắt nhìn Thi Khải, “Không phải anh nói… anh chỉ là một huấn luyện viên nghèo thôi à?” Cô nàng còn an ủi bản thân, xem như mình nuôi trai bao đi.



Thi Khải, “…”



Mấy ngày nay Giản Minh bức bối vô cùng, không biết là vì Phương Lược hay vì kế sách của trợ lý mập trượt xa dự liệu, cuối cùng cũng tìm được chỗ trút giận, cười ha ha hai tiếng, “Ừ, huấn luyện viên nghèo bán dụng cụ thể thao từ trong ra ngoài nước, thi thoảng còn chạy đến đoàn phim làm chức huấn luyện viên để dụ dỗ nữ diễn viên.”



Tiết Khởi cảm thấy trí thông minh bị làm nhục, uổng cho gương mặt hồ ly tinh thế mà có trái tim từ bi như thánh mẫu, “Đồ lừa đảo!” Cô nàng quay đầu kéo hành lý của bản thân vào thẳng cửa kiểm soát an ninh, không thèm làm “người nhà” Thi Khải nữa.



Thi Khải như có lửa đốt sau mông, vứt ông chủ lại chạy vội theo.



Châu Hiểu Ngữ cạn lời, “Anh Minh, tôi cứ tưởng anh là người rất lương thiện cơ.” Ai ngờ chia uyên rẽ thúy lại chẳng nương tay chút nào.



Giản Minh lườm cô, “Lương thiện cũng phải xem đối tượng.” Châu Hiểu Ngữ lập tức xun xoe chạy lên trên kéo hành lý hộ anh.



Quả nhiên làm người không thể vui mừng quá sớm, trước khi lên máy bay Ngô Đại Long, Trần Gia Vận và Phương Lược đồng thời xuất hiện, người sau cùng còn lên trước chào hỏi lễ độ, “Công ty sai tôi phụ trách dự án ‘Cái bóng của nhà vua’, phải tìm hiểu khái quát kế hoạch chi tiêu tiền đầu tư sau này, vì thế muốn đến Hoành Điếm tiến hành khảo sát thực địa.” Anh ta lại cười rất dịu dàng nho nhã, “Tiểu Ngữ, chúng ta lại gặp mặt rồi.”



Châu Hiểu Ngữ đã nghĩ ra đối sách từ sớm, “Chào tổng giám đốc Phương.”



Tâm tình đang buồn bực của Giản Minh được xưng hô xa cách này của trợ lý mập an ủi, cuối cùng vẫn có thế khách sáo đáp lời, “Tiểu Ngữ, tổng giám đốc Phương là đại diện cho phía đầu tư, cô phải khách sáo với anh ấy một chút.” Anh giơ tay lên xoa đầu cún của trợ lý mập, trong lúc Phương Lược kinh ngạc giật mình thì Giản Minh đã kéo lấy hành lý dẫn đầu đoàn, “Phải vào kiểm tra an ninh rồi, mời tổng giám đốc Phương!”



Phương Lược chưa từng nghĩ đến có ngày Châu Hiểu Ngữ sẽ để một người đàn ông nào vuốt tóc mình, hơn nữa… cô hoàn toàn không có ý tránh né, ngay đến vẻ mặt cũng rất thản nhiên, chứng tỏ bình thường hai người bọn họ vô cùng thân thiết!



Sắc mặt Phương Lược không tốt, ánh mắt dừng trên chỗ Giản Minh một lúc, Ngô Đại Long và Trần Gia Vận không biết, nhưng Giản Minh thì rất hiểu ánh mắt đó của anh ta có hàm ý gì, bèn quay sang cười với Phương Lược vô cùng xán lạn, “Cô nhóc này bình thường lười biếng lắm, để tổng giám đốc Phương chê cười rồi.”



Đầu Phương Lược đầy nghi vấn.



Anh không dám tin mới có một thời gian ngắn như thế mà Châu Hiểu Ngữ đã có bạn trai thân mật rồi. Tính cảnh giác của cô cao lắm, nhưng quan hệ giữa cô và Giản Minh rõ ràng rất thân thiết, vượt xa tưởng tượng của anh về Châu Hiểu Ngữ lúc nào cũng giữ khoảng cách an toàn với phái nam. Đặc biệt là ánh mắt khiêu chiến và uy hiếp đó của Giản Minh, Phương Lược nhận ra ngay.



Châu Hiểu Ngữ vẫn chưa hiểu gì, còn liếc Giản Minh đầy áy náy: Anh Minh, anh phối hợp quá! Sau đó chạy lon ton lại gần Giản Minh. Trong mắt Phương Lược thì cô nàng dường như chỉ mong dính chặt lên người Giản Minh vậy.



Trừ Ngô Đại Long và Trần Gia Vận, một đoàn người này ai cũng ôm tâm sự riêng bước lên máy bay tiến về hướng phim trường.