Bình Hoa, Chào Anh

Chương 14 :

Ngày đăng: 09:20 19/04/20


Sự thật đúng như những gì Diệp Lan nghe nói, Ngô Đại Long là một đạo diễn cực kỳ yêu nghề, riêng tạo hình nhân vật đã chụp mất nguyên một ngày, đặc biệt Giản Minh một mình hai vai, là linh hồn của bộ phim lần này.



Đạo diễn Ngô yêu cầu anh phải thay đổi tự nhiên giữa hai nhân vật thái tử tươi sáng nhân hậu và thế thân âm trầm, anh chuyển vẫn chưa được thuần thục lắm, vẻ mặt cũng chưa tới, bị đạo diễn Ngô mắng như tát nước.



Phương Lược ở trường quay xem quá trình chụp ảnh tạo hình một lúc, ánh mắt vẫn không rời Châu Hiểu Ngữ, nhìn cô ôm quần áo, bình giữ nhiệt của Giản Minh, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ, cũng không biết trong lòng đang cảm thấy gì. Ngay cả khi hắn đến đứng sau lưng cả nửa ngày rồi mà cô vẫn hoàn toàn không nhận ra, cuối cùng Phương Lược đành tự mình lên tiếng, “Em… tình nguyện phục vụ người khác thế cơ à?”



Châu Hiểu Ngữ đang quan sát tâm tình ông chủ, sợ anh bị đạo diễn Ngô mắng sẽ suy sụp, ảnh hưởng đến việc chụp ảnh. Không ngờ sau khi ông chủ tự dìm hàng, da mặt cũng dày lên không ít, bị mắng mà vẫn có thể hòa nhã nhận sai, “Đạo diễn Ngô, để tôi thử lại, lần sau sẽ không thế nữa.”



Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại đã nhìn ngay thấy Phương Lược, lúc này mới phát hiện người vừa hỏi là hắn. “Chuyện đó không giống nhau, đây là công việc.”



Giọng Phương Lược thể hiện thái độ mất mát rõ ràng, “Có gì không giống nhau, đều là lo nghĩ về ăn uống ngủ nghỉ của một người đàn ông cả thôi. Hơn nữa cậu ta chỉ cho em có chút tiền lương, em còn phải đi công tác, chạy tới chạy lui khắp các nơi.” Phần sau của bộ phim này còn phải chạy đến mấy chỗ Tân Cương, Cam Túc để lấy cảnh đẹp, nghe nói hoàn cảnh quay phim không tốt lắm.



Châu Hiểu Ngữ nhíu mày, “Chuyện này chúng ta đã bàn rất nhiều lần rồi, ai cũng không chịu nhường bước nên mới phải chia tay. Phương Lược, công việc và đời sống thường ngày không giống nhau, để em ở nhà làm nội trợ toàn thời gian và để em ra ngoài làm trợ lý là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”



Phương Lược thật sự không hiểu nổi, “Anh biết, em vốn không yêu anh nhiều như anh yêu em, bởi thế nên chuyện làm một người vợ ngoan ngoãn ở nhà vui vẻ đợi chồng tan ca, giúp chồng dạy con em làm không được. Anh nuôi em chẳng phải dễ dàng hơn em phải khổ cực ra ngoài làm việc sao? Bao nhiêu cô gái chỉ mong có người nuôi mình, sao em lại không chịu?”



Châu Hiểu Ngữ nghe thấy mấy lời giáo huấn này là cảm thấy như quay lại trận cãi nhau dữ dội ngày hôm đó, trước mắt cũng sắp đen kịt, cô chặn ngay lại, “Chúng ta không bàn chuyện này ở phim trường được không? Bây giờ đang trong giờ làm việc của em, buổi tối xong việc rồi chúng ta lại nói chuyện một lần, nói cho rõ ràng minh bạch hết!”



Phương Lược cười dịu dàng, “Em xem, em lại vội vàng nữa rồi, anh đã nói từ đầu, em vẫn còn trẻ con, đừng nghĩ nhiều làm gì, mọi chuyện cứ nghe theo anh là được. Em thế này giống như đứa trẻ vô cớ hờn dỗi làm loạn vậy. Được rồi được rồi chúng ta sẽ nói chuyện, nói đến khi em đồng ý mới thôi!” Ánh mắt hắn vượt qua đỉnh đầu Châu Hiểu Ngữ, đụng thẳng vào ánh mắt của Giản Minh đang chụp ảnh, nụ cười nhàn nhạt trên mặt lại càng nở rộ.



Vốn Giản Minh đang chụp vai thế thân ngẩng mặt quay đầu cũng phải thể hiện vẻ âm mưu ngoan độc, quyết đoán lạnh lùng nhưng vẫn chưa thoát khỏi trạng thái tươi cười rạng rỡ của thái tử lúc nãy, kết quả vừa nhìn thấy Phương Lược sán lại gần trợ lý mập nói chuyện, mặc dù không nghe rõ bọn họ nói gì nhưng nụ cười trên mặt kia thì không lừa được ai. Sáng nay lúc Giản Minh mua đồ ăn sáng về phòng, đang ngồi đợi trợ lý mập qua cũng là vẻ mặt này, anh đã tự kiểm chứng trong gương rồi.



Ngô Đại Long đang định mở miệng ra mắng thì phát hiện thần thái Giản Minh thay đổi hẳn, ánh mắt chứa đựng phẫn nộ, không cam tâm, đấu tranh bắt đầu xuất hiện, hơn nữa lại nháy mắt bị đè hết xuống, cả người chuyển hóa thành Tiêu Sắt âm trầm, rốt cuộc vẫn mở miệng khen một câu, “Chàng trai trẻ, khả năng lĩnh ngộ cũng không tồi đâu, lúc nghỉ ngơi chịu khó nghiền ngẫm thêm nội tâm nhân vật đi.”



Giản Minh, “…”



***



Hôm đó kết thúc chụp ảnh, Châu Hiểu Ngữ đi về với Giản Minh, để đồ của anh vào phòng rồi mới tranh thủ xin nghỉ phép, “Anh Minh, tối nay tôi có việc, phải đi một chuyến.”



Dạo này kết thúc công việc xong Giản Minh đều tập thể hình dưới sự hướng dẫn của Thi Khải, thông thường Châu Hiểu Ngữ cũng sẽ đi theo, lên máy chạy bộ tập một chút cho ra mồ hôi. Dạo này trời đã lạnh dần lên rồi, luyện tập một chút cũng dễ chịu hơn.



“Tối muộn rồi còn chạy đâu? Có cần tôi đi cùng không?” Anh đoán trợ lý mập chắc chắn là có hẹn với Phương Lược, còn không thể để lộ mình đang ghen được. Bây giờ anh mới thấy yêu cầu của đạo diễn Ngô vẫn chưa là gì, khó nhất hóa ra là diễn trước mặt trợ lý mập kìa.



Châu Hiểu Ngữ nào dám để anh đi cùng, “Không cần đâu anh Minh, anh cứ luyện tập với Thi Khải đi.” Dù sao dạo gần đây Tiết Khởi không thèm ngó ngàng gì đến Thi Khải, anh chàng huấn luyện viên tưởng có thể tận hưởng cuộc sống thần tiên có đôi có cặp giờ lại một mình chiếc bóng, đã sắp biến thành oán phu luôn rồi, trông thấy Giản Minh là lại cằn nhằn cái tên phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, sau đó đổi thành hành hạ Giản Minh trong phòng tập.



Đợi trợ lý mập đi rồi, Giản Minh gửi tin nhắn cho Thi Khải: “Tối nay nghỉ, cho cậu có thời gian đi tán gái”, sau đó tìm một cái áo jacket dày, dựng thẳng cổ áo, kéo hết khóa lên che nửa khuôn mặt, lại đội thêm mũ, không cản đường nhìn nhưng che giấu thành công thân phận. Anh đứng trước gương chỉnh lại y phục, cảm thấy bản thân như gián điệp sắp ra trận, vô cùng căng thẳng hệt trong phim hành động vậy.



Trợ lý mập có lẽ trong lòng có tâm sự, ra khỏi khách sạn cũng không gọi tắc xi mà cứ đi bộ trên lề đường. Giản Minh không nhìn được khuôn mặt cô, chỉ có thể dựa vào dáng đi mà phán đoán tâm tình đối phương. Nếu bước chân nhẹ nhàng nhanh nhẹn thì chắc chắn là có hy vọng tái hợp với Phương Lược. Có điều trời chiều lòng người, mỗi bước đi của trợ lý mập đều có vẻ do dự đắn đo, lờ đờ đi giữa màn đêm đến hai mươi phút, càng đi càng chậm, có mấy lần còn dừng hẳn lại, xong lại như đã nghĩ thông suốt, lại sải bước đi tiếp.
Bất kể là quá khứ của cô và Phương Lược hay suy nghĩ của cô với hắn. Anh chỉ muốn nhìn thấy cô vui vẻ mỗi ngày mà thôi.



***



Hôm qua có tí hơi men, Châu Hiểu Ngữ vùi trong lòng Giản Minh rất lâu, lúc đó chẳng nghĩ gì, nhưng đến hôm sau nghĩ lại thì mặt đỏ bừng, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt Giản Minh.



Sáng hôm sau cô qua phòng Giản Minh, nhìn thấy mấy lon bia nghiêng ngả trên bàn trà liền len lén liếc trộm Giản Minh, thấy anh đang quay lưng lại mặc áo khoác thì vứt hết chỗ lon không đó vào thùng rác như để che giấu, cứ thấy mặt nóng rực.



Giản Minh mặc xong đồ quay đầu lại còn thấy lạ, “Tiểu Ngữ, sao mặt cô đỏ thế? Bên ngoài lạnh lắm à?” Lẽ nào cô nàng mới sáng sớm đã ra ngoài chịu lạnh, bây giờ vào phòng mặt mới đỏ thế kia?



Trợ lý mập lắp bắp, “Không…”



Giản Minh rất tự nhiên đi qua xoa đầu cô nàng, “Tôi dẫn cô đi ăn đồ ăn ngon, ăn ngon chút nói không chừng hôm nay làm việc thuận lợi, không bị đạo diễn Ngô mắng nữa.”



Anh cũng nhận ra được, trợ lý mập là cô gái lương thiện, bất kể bản thân đã trải qua những gì đều chưa từng khiến cô nàng trở nên lạnh lùng, ngược lại còn dễ nảy sinh thái độ đồng cảm với những người rơi vào đường cùng.



Anh nhíu mày, cường điệu khó khăn của mình, “Bây giờ mỗi ngày mở mắt tôi chỉ mong mỗi một chuyện, hôm nay có thể quay thuận lợi, không bị đạo diễn Ngô mắng. Cả đoàn phim từng đó người, thật mất mặt quá!”



Châu Hiểu Ngữ vụng về an ủi anh, “Đạo diễn Ngô rất yêu nghề, nếu muốn để ông ấy hài lòng thì diễn xuất của anh nhất định phải có đột phá.”



Giản Minh: Mập Mập thật đúng là “thẳng thắn girl”, ngay đến an ủi người khác cũng an ủi đúng chỗ ngứa thế!



Hai người ra ngoài ăn sáng, đến đại sảnh lại gặp ngay Phương Lược. Đối phương lại mời bọn họ cùng ăn, Giản Minh cũng không từ chối, ba người cùng nhau đi. Trong bữa ăn Phương Lược liên tục gắp đồ ăn cho trợ lý mập, Giản Minh cũng làm như không thấy, đợi đến khi tách ra rồi anh mới nhỏ giọng hỏi, “Cô đã kể chuyện lúc nhỏ của mình cho tổng giám đốc Phương nghe bao giờ chưa?”



Châu Hiểu Ngữ mặt mày ngơ ngác quay đầu nhìn anh, “Sao phải kể cho anh ta nghe?” Cô cũng đâu có thói quen gặp ai cũng kể chuyện riêng của mình.



Giản Minh lại như chú mèo ăn trộm được mật ong, cười ngu ngốc không nỡ nhìn, “Đúng đúng đúng! Không cần kể cho anh ta nghe!”



Châu Hiểu Ngữ không get được lý do anh vui vẻ thế, “Anh ta cũng đâu có đóng phim, không cần nghiên cứu tâm lý nhân vật.”



Giản Minh: Mập Mập hóa ra chỉ đơn thuần muốn giúp mình thôi à?!



Anh thừa nhận nghe xong chuyện của cô đã bị ảnh hưởng rất sâu sắc, nhưng chuyện khiến anh vui nhất không phải là hiểu rõ hơn nội tâm nhân vật thế thân, mà là… trợ lý mập còn chưa kể chuyện này cho vị hôn thê cũ Phương Lược, chỉ kể cho mình anh nghe!



Cái cảm giác bí mật chỉ thuộc về hai người này… khiến trái tim anh tươi như hoa. Nếu không phải sợ dọa trợ lý mập chạy mất thì anh còn định ôm cô quay mấy vòng ý chứ.



Châu Hiểu Ngữ quay đầu, giả vờ không nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc của ông chủ nhà mình, chẳng qua lúc người khác không để ý cô cũng không nhịn được mà nhếch khóe miệng, đáy mắt có ánh sáng niềm vui nho nhỏ.