Bình Hoa, Chào Anh
Chương 15 :
Ngày đăng: 09:20 19/04/20
Có lẽ nhờ buổi nói chuyện dài với trợ lý mập, Giản Minh đã hiểu phần nào tính cách của nhân vật thế thân trong bộ phim, lúc diễn cũng rất ra dáng, trong ánh mắt có sự cô đơn tĩnh mịch, không giống như lúc mới khởi quay, tất cả tình cảm như cách một tấm màn, nhìn rất giả, diễn không tới.
Bây giờ Ngô Đại Long mở miệng ra không còn là để mắng anh nữa rồi, “… Làm diễn viên nhất định phải đào sâu hiểu rõ linh hồn của nhân vật mình thể hiện, tốt nhất là quên luôn bản thân, hòa mình vào nhân vật trong phim. Cậu không còn là cậu nữa, chỉ là nhân vật trong phim, nơi này là thế giới của cậu!”
Tranh thủ lúc nghỉ ngơi hiếm hoi, Châu Hiểu Ngữ an ủi Giản Minh, “Hôm nay đạo diễn Ngô không mắng anh, chứng tỏ anh tiến bộ rồi!”
Giản Minh cạn lời, “… Kỳ vọng của cô với tôi thấp thế cơ à?” Chỉ cần đạo diễn Ngô không mắng nữa đã là chuyện tốt rồi?
Trợ lý mập cười ngượng, “Anh Minh à, lúc trước anh chỉ lo làm dáng, những nhân vật anh đã từng diễn ngàn vai như một, chẳng khác gì nhau, phim nào cũng như đang đóng vai bán thân, nói với mọi người: Tôi đẹp trai dữ dội, mọi người chỉ cần nhìn tôi là được rồi! Thật ra đạo diễn Ngô nói khồng sai, anh Minh, anh cứ quên con người nguyên bản đẹp trai cấp vũ trụ của mình đi, từ hôm nay, lúc anh là thái tử thì anh là con cưng của trời cao, nhưng khi là thế thân thì anh chính là con rơi của số phận, bị cả thế giới vứt bỏ. Anh phải bỏ dần thói làm dáng của mình, quên đi bản thân trong hiện thực, nhớ kỹ mình chính là thế thân lúc này cần phải náu kính, chỉ lúc nào cần thiết mới có thể xuất hiện.”
Giản Minh không nói không cười, trông như một bức tượng nhìn chằm chằm vào Châu Hiểu Ngữ khiến cô nàng hoảng hồn, “Anh Minh… anh giận rồi à?” Không biết vì sao, chắc có lẽ do dạo gần đây quan hệ hai người thân thiết, cô không quen với ông chủ hở chút là chiến tranh lạnh như lúc trước.
“Ta chỉ là một cái bóng không quan trọng, cô nương không cần bận tâm.” Ánh mắt anh đột nhiên xa xôi, giọng điệu nhẹ nhàng hời hợt nhưng lại có cảm giác u oán không diễn tả được thành lời.
Châu Hiểu Ngữ ngẩn ra một chút mới hiểu, đây là một lời thoại trong phim. Thế thân thích nữ chính trước, còn vô tình cứu đối phương nhưng lại bị thái tử đến sau cướp mất trái tim người thương. Khó nói rõ rốt cuộc là bởi tính cách của thế thân hay vì thân thế chênh lệch quá nhiều với thái tử, hoặc là con người ta bản năng đều hướng về ánh sáng, bởi vậy mới xa lánh thế thân luôn sống trong bóng tối.
Lời thoại này là lúc thế thân cứu được cô gái kia xong, lòng vui phơi phới đi gặp cô thì lại thấy cô nàng đang trò chuyện vui vẻ với thái tử. Thái tử rời đi rồi, thế thân cố ý xuất hiện trước mặt co gái, cô nàng bày tỏ lòng cảm ơn thì được đáp lại câu này.
Lúc đó, thế thân vẫn còn tin tưởng vào nhân tính, vào tình yêu tươi đẹp và cuộc sống tương lai, máu trong người vẫn chưa lạnh.
Châu Hiểu Ngữ bị anh dọa giật mình, cô cũng đã đọc qua kịch bản, cố gắng nhớ lại lời cô nàng kia đáo. Nhưng cô còn chưa chuẩn bị xong thì Giản Minh đã lại đổi một gương mặt khác, kéo tay cô, nhẹ giọng nói với vẻ vô cùng thâm tình, thành thực, “Bản vương sẽ tâu lên xin phụ hoàng ban hôn cho chúng ta, nàng nhất định sẽ trở thành thái tử phi của bản vương!”
… Đã chuyển sang mode thái tử rồi?
Châu Hiểu Ngữ bị ánh mắt chăm chú của anh làm phát hoảng, vội vã che giấu, “Đa tạ điện hạ! Thần thiếp chẳng cầu danh phận, chỉ mong được lưu lại bên điện hạ!” Hoàn toàn là ứng biến tại chỗ, nói xong cũng bị bản thân mình dọa chết đứng, cái giọng điệu ngọt như đường này hoàn toàn không phù hợp với phong cách xưa nay của cô.
Sau lưng cô, Phương Lược đi đến chứng kiến tận mắt một màn này, sắc mặt hắn tôi sầm, quai hàm siết chặt, dừng hết sức lực mới khống chế bản thân không nổi điên lên.
Giản Minh quan sát từ đầu đến cuối thần sắc Phương Lược, cái câu ban hôn khi nãy cũng chính là bởi nhìn thấy hắn tiến lại mới cố ý diễn cho xem.
Anh diễn xong hết rồi mới xấu tính nhắc nhở trợ lý mập, “Tổng giám đốc Phương tới kìa.” Sau đó đứng lên, vứt lại cục diện rối rắm cho cô dọn, vỗ mông chạy đi quay cảnh tiếp theo.
Châu Hiểu Ngữ quay lại, nhìn thấy Phương Lược cũng hơi chột dạ, thời gian bên nhau đã lâu khiến cô có thói quen quan sát tâm tình người này, phát hiện đối phương cười rất dịu dàng mới thở phào, đồng thời lại thấy bản thân như thế thật buồn cười.
Bọn họ đã chia tay rồi.
Châu Hiểu Ngữ thấy bàn ăn trước mặt hơi chao đảo, cô ợ một hơi, “… Lúc có một mình em rất thích gọi toàn đồ ăn cay. Nhớ lần đầu cãi nhau với Phương Lược, em đã tìm một quán ăn Tứ Xuyên, gọi một bàn toàn đồ cay, ăn xong dạ dày đau mất hai ngày, Anh ta căn bản không hiểu, sao em có thể làm bà nội trợ không thôi được? Em đã chịu đựng đủ cuộc sống phải ngửa tay xin tiền người khác, từ lâu đã trông ngóng mình mau chóng trưởng thành, có thể tự nuôi sống bản thân rồi. Làm sao có thể kết hôn xong là từ bỏ công việc được?” Cô lắc lắc cái đầu đã chẳng mấy tỉnh táo của mình, hỏi ra điều vẫn luôn giấu trong lòng, “… Anh Khải, sau này nếu anh với chị Tiết thành một đôi, anh có bắt chị ấy từ bỏ cơ hội làm việc không?”
Thi Khải trước nay luôn là người yêu thích tự do, sao có thể ép buộc người khác, “Nếu Tiết Khởi ở bên anh, cô ấy muốn làm gì anh cũng sẽ ủng hộ. Nếu cô ấy muốn ở nhà không đi làm thì anh nuôi cô ấy. Nếu cô ấy muốn làm việc, anh cũng sẽ không ngăn cản!” Anh ta thấy mình nói câu này hay quá, còn đặc biệt dặn dò Châu Hiểu Ngữ, “Em về gặp chị Tiết nhà em nhớ phải nói lại câu này cho chị ấy nghe đấy!”
Cũng chẳng biết Châu Hiểu Ngữ có nghe vào không, cô đỡ đầu, cười bảo, “Chị Tiết… chị ấy còn bảo xem như đang nuôi trai bao cơ.” Dường như thoáng chốc lại nhớ đến phiền não của mình, “Nếu không phải Phương Lược càng lúc càng quá đáng, có lẽ em cũng đã gả cho anh ta rồi. Anh Khải, anh không hiểu em muốn có một gia đình, có người ân cần hỏi han mình đến thế nào đâu. Về sau em nghĩ rất lâu mới hiểu, anh ta dùng phương pháp lạt mềm chuộc chặt, dần dần kéo em vào cái kén anh ta đã dệt sẵn. Nếu em không chịu, anh ta sẽ lạnh mặt, tố cáo em không đối xử tốt với anh ta, không chịu nhượng bộ anh ta chút nào. Có những lúc chỉ là một chút xíu… thật ra chỉ vô duyên vô cớ nhường một chút thôi, đến cuối cùng em đã suýt chẳng nhận ra bản thân mình nữa!”
Cô nói liên miên không dứt, sau khi chia tay nửa năm mới rốt cuộc bình ổn lại, có thể tìm một người tâm sự chuyện này. Có kẽ nếu không vì hôm nay Phương Lược ép buộc không buông thì cô cũng chẳng cần tìm người kể lể làm gì.
Kiềm nén quá lâu, rốt cuộc cũng có ngày bùng nổ.
***
Giản Minh quay xong thu dọn, quay đầu lại chẳng nhìn thấy trợ lý mập như hình với bóng của mình đâu, gọi điện thoại thì tắt máy, trong lòng nhất thời hoảng hốt, còn tưởng cô đi với Phương Lược rồi.
Rõ ràng anh đã nghĩ thông suốt, sẽ không để ý đến Phương Lược nhưng liên lạc với trợ lý mập không được, suy nghĩ đầu tiên của anh vẫn là Phương Lược. Anh đang chuẩn bị về khách sạn tìm người thì nhận được điện thoại của Thi Khải.
Anh nghe rõ tiếng Thi Khải gọi tên trợ lý mập qua điện thoại, lập tức thông minh không lên tiếng, sau đó… nghe thấy một trang những lời say xỉn.
Trước mặt anh trợ lý mập rất hiếm khi nói chuyện riêng tư, chỉ có một lần thì lại là để anh phân tích nội tâm nhân vật cho bộ phim mới, hoàn toàn chẳng phải bỗng dưng mà kể. Chuyện với Phương Lược cô lại càng chẳng mở miệng.
Giản Minh không thích nghe ngóng chuyện riêng tư của người khác, nhưng lúc nghe thấy trợ lý mập ở đầu bên kia nói muốn có một gia đình, có một người ân cần hỏi han, anh lại bất thần nhớ lại chuyện lúc nhỏ cô từng kể. Nếu không phải cô đơn lạnh lẽo đến tận xương, chắc cũng chẳng có suy nghĩ khao khát đến vậy.
Rất lâu sau, trợ lý mập dường như đã nói năng chẳng rõ rồi, anh mới bình tĩnh hỏi một câu, “Hai người đang ở đâu?”
Thi Khải báo tên quán ăn rồi ngắt máy, cười không khép được miệng.
Giản Minh bắt xe qua đến nơi, Châu Hiểu Ngữ đã say bất tỉnh nhân sự. Hôm nay cô nàng bị câu nói kia của Phương Lược kích động, khiến cô nhớ lại người hàng xóm lúc trước. Rõ ràng là tên đàn ông đó có dụng ý đen tối, nhưng việc xảy ra rồi, vợ y lại đanh đá chạy đến mắng cô mới tí tuổi đầu đã học cái trò dụ dỗ đàn ông, những lời thô tục bẩn thiếu đổ hết lên đầu cô.
Khi đó cô cũng ngẩn ra, cả người co rúm lại, nếu không ngờ nữ cảnh sát bảo vệ thì e là người đàn bà đó đã xông lên hủy hoại gương mặt cô rồi.
Nhiều năm sau, khi cô đã trưởng thành nên người, hồi tưởng lại câu chuyện xấu hổ thời thiếu nữ đó đều nhớ tới sự kinh hoàng không nói nổi thành lời khi ấy cùng nỗi xấu hổ khi bị người khác chỉ trích ngầm, còn có nỗi khó hiểu, tại sao người đàn bà đó rõ ràng biết người có tội là chồng mình, ấy thế mà lại dùng lời lẽ ác ý chửi rủa cô, tất cả những thứ ấy đều là cơn ác mộng cô không quên được. Phải rất nhiều năm cô mới hiểu ra, người sai không phải bản thân.
Có những người trời sinh ngu độn, lại giỏi trốn trách nhiệm, đổ hết tội lỗi lên đầu một cô gái vô tội vẫn dễ dàng hơn chỉ trích cái thứ không bằng súc sinh bên gối mình.