Bình Hoa, Chào Anh
Chương 24 :
Ngày đăng: 09:21 19/04/20
Châu Hiểu Ngữ đề cử Tiết Khởi vào vai nữa chính với đạo diễn Ôn, đồng thời còn xin Tiết Khởi hai bức hình đời thường gửi cho ông.
Đạo diễn Ôn xem một số bộ phim Tiết Khởi diễn, lại xem hình đời thường của cô nàng, hỏi số điện thoại từ Châu Hiểu Ngữ rồi liên hệ, mời Tiết Khởi đến thử vai.
Tiết Khởi chẳng có mấy bạn bè trong giới, lúc nhận được điện thoại đạo diễn Ôn mời đến thử vai còn không dám tin, cứ cho là ai đó trêu mình, xác nhận ba bốn lần đúng là đạo diễn Ôn thật xong thì suýt nữa hét ầm lên.
Hẹn xong ngày đến thử vai với đạo diễn Ôn, cô nàng lập tức gọi điện ngay cho Châu Hiểu Ngữ, còn rú rít, “Mập Mập, Mập Mập, mau ra đây, em có biết vừa rồi ai gọi điện cho chị không?” Từ lúc Giản Minh công khai tên gọi thân mật Mập Mập, những fan trung thành cũng ăn theo cách gọi của thần tượng, Tiết Khởi trêu chọc hai người trên Weibo xong cũng sửa miệng gọi tên này luôn.
Về việc này Giản Minh rất bất mãn, vốn là tên gọi yêu của một mình anh thôi, kết quả lại thành tên công khai nhà nhà đều gọi.
Châu Hiểu Ngữ cười thầm, “Chắc không phải là anh Thi gọi đó chứ? Bây giờ hai người đã dọn về ở chung rồi, làm gì đến nổi nhận được một cuộc điện thoại mà kích động vậy?”
Tiết Khởi vui mừng đến độ rú rít không thôi, “Mập Mập, em hư rồi! Là đạo diễn Ôn! Đạo diễn Ôn mời chị đến thử vai, nói là do biên kịch đề cử, chị nhất định sẽ cảm ơn đại ân đại đức của biên kịch có mắt nhìn người chuẩn xác đó mới được!”
Châu Hiểu Ngữ nhận được cú điện thoại này rất vui vẻ, mắt tràn đầy ý cười, Giản Minh sán lại hôn một cái lên má cô, “Vui lắm à?”
“Ừ!” Cô vươn tay ôm lấy cổ Giản Minh, cả người vùi vào lòng anh, trong lòng chỉ thấy yên tâm đến lạ, không biết từ lúc nào khoảng cách giữa hai người đã gần đến vậy, gần đến độ… cô ngẩng đầu lên là trông thấy khuôn mặt tươi cười của anh,cảm thấy niềm vui ngập tràn.
Giản Minh cúi đầu, ánh mắt lưu luyến không rời đôi môi đỏ mọng của Châu Hiểu Ngữ, nhưng đối diện với ánh mắt không chút phòng bị của cô, rốt cuộc cũng quay đầu sang bên thở dài, kiềm chế suy nghĩ trong lòng.
… Vẫn không nên dọa trợ lý mập thì hơn!
***
Hai người rúc một chỗ nghiên cứu kịch bản. Giản Minh nhận vai người chồng vũ phu tìm ẩn nguy cơ tâm thần nhẹ lại còn có tính đa nghi nặng, trái ngược hoàn toàn với những vai nam chính ngang ngược chuyên khoe mã ngoài trong phim thần tượng khi trước anh diễn.
Cốt truyện của “Tôi không bị thần kinh” thật ra rất đơn giản, người vợ trẻ trung xinh đẹp, đứa con gái đáng yêu ngây thơ, tất cả đều bị hủy dưới tay tên đàn ông vũ phu kia. Tình yêu chết dần trong những hồ nghi của ông chồng với vợ và những trận đánh dã man xảy ra liên miên. Người vợ đã về cầu cứu nhà mẹ đẻ và phòng cảnh sát địa phương, nhưng người ta nếu không khuyên cô cố nhẫn nhịn thì lại bị thờ ơ lạnh nhạt, cuối cùng sau khi suýt bị hàng xóm giở trò hạ lưu, người vợ hoàn toàn tuyệt vọng, lên kế hoạch đưa chồng vào nhà thương điên.
Điều khiến người ta sợ hãi nhất trong này chính là ông chồng từ đầu đến cuối đều không cho rằng mình sai. Anh ta nghĩ tất cả các hành vi bạo lực của mình đều là do vợ ép, bởi vì cô quá xinh đẹp khiến anh ta không yên tâm, ra ngoài tiếp xúc với đồng nghiệp bình thường cũng là lơi mời gọi… Tóm lại ông chồng luôn tìm thấy rất nhiều lý do để động tay động chân, hơn nữa còn đẩy toàn bộ trách nhiệm làm đổ vỡ gia đình lên vợ mình.
Hoang đường ở chỗ, ngay đến những người được cô vợ tìm đến cầu cứu kia cũng không cho rằng hành động vũ phu của ông chồng có gì đáng để ly hôn, chỉ cần anh ta đến nhận lỗi thì nhà gái đều cho rằng người này biết hối cải, nhưng lại ngó lơ việc anh ta nhận sai theo thói quen, rồi lại tiếp tục đánh đập theo thói quen.
Cả nhà gái lẫn bác gái tổ dân phố đều cho rằng, nếu đã sinh con rồi thì cứ coi như vì đứa trẻ mà cố duy trì một gia đình đầy đủ đi, làm vợ không nên chỉ biết nghĩ cho mình mà không suy nghĩ đến con cái. Cô kiên quyết ly hôn như thế, liệu có phải đúng là đã có người đàn ông khác bên ngoài rồi không?
Lúc bác gái tổ dân phố đưa câu này đi hỏi người vợ, trông thấy ánh mắt sững sờ không thể tin nổi của cô thì còn cười đắc ý, đi về tung tin với những người hàng xóm, “Đấy, nhìn xem, cô ta bị đánh là xứng đáng rồi còn gì? Bộ dạng hồ ly tinh như thế, ở ngoài mời gọi đàn ông, bị chồng đánh còn làm ầm lên đòi ly hôn, vô liêm sỉ quá!”
Người vợ lại lần nữa bị đánh đến sưng bầm tím, kéo con gái đi ngang qua tầng dưới khu nhà, bị mấy bác gái dậy sớm tập thể dục chỉ trỏ, mặt dù khi ấy đang là sáng sớm mặt trời lên, tất cả nhẽ ra phải tràn đầy năng lượng và hy vọng, nhưng trong trái tim cô, thế giới hiện thực chưa từng tuyệt vọng đến thế bao giờ.
Cô chẳng biết làm sao, chỉ có thể nhờ pháp luật, nhưng nhân viên trực ở phòng cảnh sát cô đến lại chẳng để tâm, lấy cớ “chuyện riêng của gia đình, người ngoài không tiện xen vào” , kiên quyết ép cô bước tới đường cùng, biến cô trở thành con giun xéo lắm cũng quằn.
Xuyên suốt câu chuyện, người duy nhất cho cô vợ một chút ấm áp là một bé gái khoảng tám, chín tuổi. Ông chồng đứng ngay cổng khu nhà chửi rủa thô tục đánh đâp vợ, lúc đó toàn bộ người trong khu đều cho rằng cô vợ ngoại tình, lời nói dối trá của bác gái tổ dân phố trở thành giọt nước tràn ly. Lúc ông chồng công khai đánh đập vợ ngay trong khu thì đã chẳng còn ai thương hại cô, trái lại còn tin lười đồn kia, đứng ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, nói người vợ đánh thế còn nhẹ.
Ông chồng đánh vợ ngã ra đất, còn đạp lên người cô một cái, dương dương tự đắc về chiến thắng của mình, ngay lúc này tự nhiên cô bé cỡ tám, chín tuổi bước ra từ đám người, chỉ vào ông chồng hét lớn, “Chú, chú không được đánh người! Đánh người là phạm pháp, cháu sẽ báo cảnh sát!”
Ánh mắt người vợ xuyên qua làn tóc rối bù, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thành thật chính nghĩa giữa đám đông, nước mắt lã chã rơi.
Chính nghĩa của cô bé rất nhanh đã bị cha đàn áp- Một đàn ông trung niên chen qua đám đông, kéo cô bé đi, còn luôn miệng mắng, “Mới tí tuổi đầu mà cứ xen vào việc người khác! Báo cảnh sát cái gì mà báo?”
***
Lần đầu đọc kịch bản này Giản Minh cực kỳ ức chế, mấy lần muốn vứt kịch bản đi rồi lại nhặt về đọc tiếp, chỉ bởi vì những tình tiết miêu tả tính cách hai vợ chồng trái ngược nhau dẫn đến hận thù được miêu tả quá chân thật, tựa như chính người viết trải qua vậy.
Mấy đồng nghiệp xung quanh quay sang nhìn cậu phóng viên trẻ tuổi đeo cặp đít chai dày cộm dám truy hỏi đến cùng này, ánh mắt ai cũng đều là “Thật không dám thừa nhận mình là đồng nghiệp với tên này!”.
Thái độ của Giản Minh hoàn hảo không có chỗ chê, “Đương nhiên, tôi có thể cho anh số điện thoại của bác sĩ Lộ, anh ấy là bạn tôi, ban đầu cũng nhờ anh ấy nên tôi mới có cơ hội tìm hiểu nổi đau khổ của người khác. Đương nhiên anh cũng có thể phỏng vấn bất kỳ hộ lý nào trong viện, tin rằng họ đều có thể nói cho anh rõ chân tướng!” Anh cúi người viết số điện thoại của bác sĩ Lộ vào tờ giấy nhớ trên bàn, đích thân đưa cho vị phóng viên kia.
Lúc tin tức về buổi họp báo này được đưa ra, không những đẩy số lượng bài báo nhắc đến phim của đạo diễn Ôn lên cao, mà còn bơm một liều thuốc tăng lực cho số fan trung thành còn sót lại của Giản Minh, cho bọn họ tấn công mãnh liệt lượng anti- fan dám lăn đến làm loạn trong Weibo của anh.
“Ha ha ha, mặt đau chưa! Idol nhà tôi đẹp trai diễn xuất tốt, lại còn rất chuyên nghiệp nữa!”
“Mấy người mới thần kinh! Cả nhà mấy người đều thần kinh! Anti- fan cút hết đi!”
“Đây là ghen tị người ta chứ gì nữa! Anh Minh diễn xuất tốt lắm đó, tối qua xem Cái bóng của nhà vua không dừng lại được luôn, mong đợi cảnh anh Minh với tiểu công chúa Tây Thành quá đi!”
Còn có người chụp lại hình trong phim mà Giản Minh đăng lên khoe khoang tình cảm của anh và Châu Hiểu Ngữ trên Weibo lúc trước, làm thành icon, tung bên dưới Weibo, bên dưới có một đoàn người ấn like, góp gạch đẩy lên đầu, “Bây giờ mới phát hiện anh Minh với Mập Mập tình cảm quá đi!”
…
Lúc ban đầu đạo diễn Ôn chọn Giản Minh cũng là bởi Diệp Lan đề cử quá nhiều, chứ thật ra trong lòng ông vẫn có đôi chút nghi ngờ. Ai làm trong ngành này mà quên được thành tích khó coi hai lần tham gia phim điện ảnh lúc trước của Giản Minh cơ chứ.
Ông vốn chỉ làm phim điện ảnh vốn đầu tư ít, mặc dù mấy năm nay có nổi tiếng hơn những cũng chỉ là do đề tài khác lạ, trừ việc vốn đầu tư không cao ra thì diễn xuất của diễn viên đều yêu cầu rất cao.
Sau khi “Cái bóng của nhà vua” công chiếu, trình trạng giảm fan ầm ầm trên Weibo của Giản Minh có xu hướng tốt lên. Fan mới lần này không phải các cô bé tuổi còn nhỏ chỉ trọng ngoại hình khi trước nữa mà là fan của các nhân vật gạo cội như Trần Gia Vận xem phim, lại bất ngờ bị ngoại hình và diễn xuất của Giản Minh trong đó hấp dẫn, chạy sang theo dõi Weibo đợi xem biểu hiện các tập sau.
Quan sát nỗ lực của Giản Minh, cùng với xem được biểu hiện của anh trong “Cái bóng của nhà vua”, Ông Đồng rốt cuộc cũng yên tâm, chính thức đi đến địa điểm quay phim làm việc.
Lần này Châu Hiểu Ngữ vừa là biên kịch lại còn kiêm trợ lý cho Giản Minh, lúc phim chính thức mở máy bận chóng mày chóng mặt.
Phim quay theo phương pháp hồi tưởng, mở đầu là cảnh Giản Minh ở trong viện điều dưỡng dành cho bệnh nhân tâm thần, mặc bộ đồ đánh số của bệnh nhân, bám song sắt ngóng ra ngoài, trên mặt vẫn nguyên vẻ không cam lòng, còn mắng chửi tấn công hộ lý và nhân viên đến khống chế anh ta lúc lên cơn, chính thức được ghi nhận có chứng cuồng loạn, hoàn toàn là một người điên.
Biểu hiện của anh ta khiến nhân viên và hộ lý trong viện đều như gặp giặc.
Mà lúc này Tiết Khởi trên mặt còn vết bầm tím vì bị anh ta đánh đang đừng ở ngoài, nhìn thẳng vào mắt anh ta, nghe anh ta buông lời thô tục chửi rủa mình, trên khuôn mặt tiều tụy của cô xuất hiện một nụ cười trào phúng nhàn nhạt.
Hai vợ chồng cách nhau một tấm cửa sắt nặng nề, nhìn nhau như kẻ thù, ánh mắt chất đầy thù hận, cảnh tượng khiến người khác không rét mà run.
Bên cạnh Tiết Khởi là cô con gái đang chỉ mong bản thân có thể co lại thành một cục.
Diễn viên nhí mới có bảy, tám tuổi, là một cô bé mắt to tròn rất đáng yêu, khuôn mặt cũng toàn là vết bầm tím giống mẹ, vẻ mặt hoảng sợ bất lực.
Mẹ con hai người toàn thân đầy vết thương đứng ở hành lang viện điều dưỡng, thi thoảng có hộ lý đi qua còn nhỏ giọng bình luận, “… Vớ phải một ông chồng vũ phu lại còn bị điên, mẹ con hai người thật đáng thương.”
Người điên có khả năng công kích mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể phát tác, hơn nữa là người nhà, những vết thương trên người hai mẹ con họ chính là bằng chứng của việc bệnh thần kinh phát tác.
Giản Minh làm diễn viên nhiều năm, đều theo trường phái thần tượng, đột nhiên bắt anh đóng vai kẻ tâm thần, lại còn mở miệng ra là chửi tục, điên cuồng mắng mỏ đánh các nhân viên hộ lý và cả Tiết Khởi lẫn cô bé diễn viên nhí đứng âm thầm quan sát ngoài cửa sắt, nguyên cảnh này quay đi quay lại bảy tám lần đều không thể nhập tâm.
Ông Đồng thở dài, “Hôm nay nghỉ trước đã, Giản Minh tìm cảm giác, ngày mai tiếp tục quay.”
Mới mở máy ngày đầu tiên, anh đã không thể hoàn toàn nhập vai.