Bình Hoa, Chào Anh

Chương 3 :

Ngày đăng: 09:20 19/04/20


Điều đáng mừng nhất là miệng lưỡi cô trợ lý mập tuy có hơi sắc sảo một chút, nhưng bụng dạ thì vẫn tốt lắm.



Trông thấy Giản Minh bị trẹo chân, đêm hôm cô nàng cũng chạy ra ngoài mua cao Vân Nam với thuốc xịt, còn đun nước nóng cho anh chườm, xịt thuốc giảm đau xong vẫn còn chưa yên tâm, “Anh Minh, liệu có ảnh hưởng đến việc quay phim ngày mai không?”



Đạo diễn là người nóng nảy, tuy cũng khá khách khí với diễn viên chính nhưng nếu để ảnh hưởng đến tiến độ quay phim thật thì khó đảm bảo ông ấy không trở mặt.



“Nếu ngày mai không đóng được thì để đạo diễn quay cảnh của người khác trước vậy.”



Giản Minh ngại mất mặt, không dám nói mình học cưỡi ngựa ngã trẹo chân, chỉ bảo ra ngoài ăn cơm bất cẩn bị thương thôi.



Châu Hiểu Ngữ u sầu nhìn anh ta, “Anh Minh, anh nói xem, anh không biết cưỡi ngựa đã đành rồi, sao mỗi đi đường thôi mà cũng bị trẹo chân thế này?”



Lại là cưỡi ngựa!



Giản Minh buột miệng, “Thì tôi nghe lời cô mới chạy đi học cưỡi ngựa để giờ về như thế này đấy!” Lời vừa nói xong, anh thật chỉ muốn cắn đứt đầu lưỡi mình luôn cho rồi.



“Hả?” Châu Hiểu Ngữ ngơ ngẩn nhìn anh ta, vốn cho rằng Giản Minh là một “bình hoa” không có lý tưởng gì, không ngờ mới kích một tí đã có kết quả, bắt đầu cố gắng học hành rồi đây này.



Cô nhìn vẻ mặt lúng túng vô cùng của Giản Minh, bụng cười thầm nhưng vẫn nhịn lại, biết giờ mà chọc tiếp là người này nổi cơn ngay, tuy cô không công nhận khả năng diễn xuất của anh ta, nhưng việc này đúng là vẫn cần cổ vũ, “Cưỡi ngựa có vui không? Anh có thể đưa tôi đi chơi với được không?”



Thành khẩn! Thành khẩn!



Châu Hiểu Ngữ chớp chớp mắt, bộ dạng cực kỳ thành khẩn nhìn ông chủ.



Lông mi cô vừa dài vừa dày, ánh mắt trong trẻo, thuộc loại trông vô cùng ngoan ngoãn, dễ gạt người, ai không biết rất khó lòng tưởng tượng mặt sắc bén của cô. Giản Minh cũng bị bộ dạng này của cô đánh lừa, nhất thời quên mất đối phương đã cho mình một đao hung hãn như nào, đáp lại với thái độ hơi do dự, “Cô tới đó đừng có hô hoán linh tinh đấy, cứ ngoan ngoãn ở một bên là được rồi.” Suýt nữa là đưa tay lên xoa đầu cún của cô nàng như Diệp Lan.



Dưới ánh đèn mái tóc trông vừa mềm mại mảnh mai lại vừa đen bóng, chất tóc tốt thật.



Trong lòng anh thầm chửi rủa bản thân vô dụng, sao không thể nghiêm mặt dạy dỗ cô nàng được thế?



***



Ngày thứ hai ngủ dậy quả nhiên vẫn đau, Giản Minh gọi điện thoại báo đạo diễn quay cảnh của người khác trước, lùi cảnh quay của mình lại vài ngày. Vì phim mới quay, để trống vài ngày cho anh nghỉ ngơi cũng không sao nên đạo diễn hào phóng đồng ý luôn.



Hôm nay vốn là quay cảnh tay đôi giữa Giản Minh và Tiết Khởi, hai người nhảy hết một bài trong phòng tập rồi hôn nhau, vừa đẹp đẽ vừa lãng mạn. Tiết Khởi mong chờ suốt cả buổi tối, cuối cùng đến nơi lại là phải đóng cùng với nam phụ trung niên đầu hói. Ông chú đầu hói béo tốt trong phim là một nhân vật háo sắc, đối đầu với Giản Minh để tranh địa bàn, giành người đẹp, rất không may chính là trong phim, Tiết Khởi cũng là một trong những chiến lợi phẩm.



Cô nàng không những không được thưởng thức trai trẻ đẹp, lại còn bị ông chú lớn tuổi toàn mỡ ôm eo sờ người trêu chọc, vốn cảnh quay chỉ cần một lần là giải quyết xong mà lần nào ông chú kia cũng xảy ra chuyện, bị quay lại cảnh hôn vài lần liên tiếp. Tiết Khởi bắt đầu nghi ngờ ông chú này cố ý, diễn xong một phát là bay thẳng ra ngoài súc miệng, đến cả cơm tối cũng nhịn luôn.



Tởm nhất là ông chú kia lúc diễn còn định hôn kiểu Pháp, nhưng bị cô nàng cắn chặt răng nhất quyết không nhả nên ông ta mới thôi.



Tiết Khởi càng nghĩ càng thấy oan ức, buổi tối kết thúc công việc xong liền hùng hổ chạy tới trước cửa phòng Giản Minh, gõ cửa ầm ầm, nhưng ngại không dám gọi Giản Minh nên đành gọi đích danh Châu Hiểu Ngữ.



Cửa phòng Giản Minh mở ra, người mở là Châu Hiểu Ngữ, “Chị Tiết, tai em không điếc, chị định để khách sạn thay luôn cửa mới cho phòng anh Minh à?” Thứ này đập hỏng là phải đền tiền đó.



Tiết Khởi bị ông chú đầu heo tra tấn cả ngày, siết chặt cánh tay cô bạn nhỏ giọng hỏi, “Mượn anh Minh nhà em rửa mắt cái, chị sắp không sống được nữa rồi!”



Châu Hiểu Ngữ và Giản Minh mắt to trừng mắt nhỏ cả ngày. Mới sáng sớm cô đã bị sai đi mua đồ ăn sáng, nguyên ngày hôm nay phải chạy mười mấy lần, lúc thì mua đồ ăn, lúc thì mua thức uống, chạy nhiều đến độ chân sắp gầy được luôn rồi, chẳng qua nể mặt bệnh nhân nên cô mới thông cảm cho hành vi vô duyên vô cớ của đối phương thôi. Cô mệt mỏi kéo Tiết Khởi vào phòng, “Chị tự tìm anh ta đi, em bẹp tí đã.”




Giản Minh: Vớ được một trợ lý hiếu chiến, phải nàm thao?!



Trợ lý mập lại trả lời vô cùng đường hoàng ngay thẳng, “Anh Minh, sao anh lại có thể nghĩ tôi như thế?” Ngay đến bò bít tết mới đưa lên cũng chẳng thèm động vào, “Tôi chỉ trông Weibo của anh quá yên ổn, cảm thấy thuận hòa quá không tốt, lỡ không may bị người hâm mộ nhà khác nhảy vào chọc ngoáy thì bên anh bình an lâu quá rồi, sức chiến đấu giảm, sao mà thắng được nhà người ta?”



Giản Minh bị cô nàng chọc cười, “Hóa ra là nghĩ cho tôi à. Lúc trước chẳng phải cô… không coi tôi ra gì cả sao, còn khuyên tôi đi học cưỡi ngựa, sao dạo gần đây chẳng khuyên răn gì nữa thế?”



Châu Hiểu Ngữ thấy ánh mắt anh ta như muốn nói, “Cô tưởng tôi ngu à?” Cô uống một hớp nước ép hoa quả tươi, cũng chẳng định che giấu, “Anh Minh, anh đừng dỗ tôi cho vui. Tôi biết anh đóng phim chơi cho biết, căn bản không có ý định vinh danh gì trong sự nghiệp này. Tôi nghe thấy Lương Hủy nói với trợ lý cô ta, nhà anh là đại gia bất động sản, đâu cần để ý đến chút tiền lẻ này. Cô nàng Lương Hủy còn đang mơ giấc mơ lấy chồng giàu đó. Anh chơi chán rồi chắc sẽ về nhà cưới vợ sinh con, chẳng làm nữa, nhưng cũng phải báo với chị tôi một tiếng, đừng để chị ấy chết đứng.”



Giản Minh là cây hái ra tiền của công ty Diệp Lan, anh ta mà rời đi thì Diệp Lan tổn thất lớn.



Đây vốn là chuyện riêng của Giản Minh, trước khi anh ta tự mình nói với Diệp Lan cô cũng không định để lộ ra, chẳng qua thấy lấy của Diệp Lan hai nghìn, hơi áy náy.



Sắc mặt Giản Minh thay đổi hẳn, “Cô nghe Lương Hủy nói thế thật à?” Khó trách gần đây cô ta thích tập lời thoại với anh thế, ngày nào cũng xách quyển kịch bản đi tìm anh.



Có điều hai người là nam chính nữ chính, cô ta tìm anh tập thoại cũng chẳng có gì lạ. Hơn nữa mỗi lần Lương Hủy sang, trợ lý mập sẽ trốn rõ xa, trợ lý Tiểu Diệp của Lương Hủy lại càng khỏi nhắc tới, trước giờ chưa từng thò mặt vào.



“Cô cũng biết điều quá nhỉ!” Giản Minh gõ đầu cô nàng, “Lần sau đừng có trốn nữa, tôi chẳng có hứng thú gì với cô ta đâu.”



Ngẫm lại mới thấy, trợ lý mập mặc dù có béo chút, nhưng miệng lưỡi kín kẽ, lòng dạ thành thực, hơn nữa có gì nói nấy, so với Lương Hủy thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.



Châu Hiểu Ngữ thấy sắc mặt ông chủ hòa hoãn đi rồi bèn vùi đầu vào ăn, “Cũng đúng, tôi mà là anh, thà ngắm Tiết Khởi còn hơn để ý đến Lương Hủy.”



***



Từ lúc trông thấy cảnh không nên thấy, Tiết Khởi ngoan ngoãn hơn hẳn, lúc rảnh rỗi chưa diễn còn kéo cô sang một góc hỏi nhỏ, “Anh Minh… không giận chứ?”



Châu Hiểu Ngữ mặt mày nhăn nhó lừa được một bữa ra trò của cô nàng, “Chị phá bắt em dọn, suýt nữa bị anh Minh đá ra cửa đứng phạt rồi, chị phải bồi thường tổn thất tinh thần cho em!”



Tiết Khởi còn u sầu hơn cả cô, nét mặt còn có vẻ ngượng nghịu hiếm có, “Nói thật ra chị vẫn luôn thích anh Minh. Chị vào ngành muộn hơn anh ấy vài năm, ban đầu vốn cũng không được làm diễn viên đâu, nhưng vì hy vọng có một ngày được đóng cùng anh ấy nên mới cố trở thành diễn viên.” Trông đợi suốt vài năm mới có cơ hội được đóng cùng một lần, lại là vai nữ phụ đã định sẵn sẽ bị anh đá, đời người quả nhiên không có đau khổ nhất, chỉ có đau khổ hơn.



Châu Hiểu Ngữ được nghe câu chuyện người hâm mộ nhỏ bé nỗ lực vươn lên phía trước, tất cả chỉ vì hy vọng được cùng nam thần sóng vai, bèn an ủi đối phương, “Thật ra em đánh giá chị cao hơn Lương Hủy đấy!”



Tiết Khởi trưng nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, “Cảm ơn em! Chị chỉ có hứng thú với anh Minh mặc quần áo đầy đủ, nhìn thấy anh ta trần truồng xong, hình ảnh đã sụp đổ cái rầm rồi!” Nam thần vốn chỉ ở nơi xa xa là đẹp, nhưng có ngày lại tận mắt trông thấy thân thể phàm tục ấy, nam thần vẫn là người đó thôi, nhưng tâm lý cô nàng đã biến đổi hoàn toàn.



Châu Hiểu Ngữ hiếu kỳ muốn chết, “Mau nói thật ra, hôm đó chị vào rốt cuộc trông thấy gì?” Anh Minh rốt cuộc đã làm ra chuyện gì mất mặt đến độ khiến tình yêu của Tiết Khởi bay vèo theo gió vậy?



Có đánh chết Tiết Khởi cũng quyết không mở miệng, lại hẹn cô ăn thêm bữa ra trò nữa để bịt miệng.



***



Tối đó ăn xong, cũng chẳng biết có phải là do bụng no tinh thần thả lỏng hay không, trợ lý mập và ông chủ tản bộ về khách sạn, lúc dừng trước cửa chuẩn bị tách ra ai về phòng nấy, rốt cuộc cô cũng khen anh được một câu, “Anh Minh, mặc dù anh làm diễn viên có hơi nghiệp dư, nhưng làm bình hoa thì anh thừa chuẩn luôn đó!”



Giản Minh rất muốn đuổi theo cô nàng yêu cầu: Mau nôn hết bữa khuya của tôi ra đây!



Anh hối hận đã mời trợ lý mập đi ăn khuya, trù cho cô nàng cứ gầy gò mãi! Tốt nhất là gầy thành Bạch Cốt Tinh luôn!