Bình Hoa, Chào Anh

Chương 4 :

Ngày đăng: 09:20 19/04/20


Lời khen ngợi của trợ lý mập như đang chửi anh vậy, ngày hôm sau Giản Minh cứ nhìn thấy khuôn mặt vô tội của cô nàng là lại nhớ chuyện này, ngay đến lúc Lương Hủy chạy lại tập thoại anh cũng chẳng nhập tâm được.



Lương Hủy cảm nhận được đối phương thất thần, bèn quan tâm hỏi han, “Anh Minh hôm nay có chuyện gì à?”



“Xin lỗi, hôm nay không tập trung được.” Anh quyết định đi tìm trợ lý mập hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc câu kia của cô ta có ý gì!



Lương Hủy còn tưởng cố gắng mấy ngày liên tục đi tìm anh tập thoại đã có kết quả, cuối cùng cũng khiến trái tim đối phương loạn nhịp rồi, nên cười mỉm, đang chuẩn bị nói câu, “Hay tôi đi tản bộ uống cốc cà phê với anh cho nhẹ nhõm?”, thuận tiện còn có thể tiếp tục để lại ấn tượng sâu đậm hơn, chẳng dè lại thấy Giản Minh lướt ngang qua người mình.



Đi rồi.



Cô ta nhìn theo hướng Giản Minh rời đi, dưới bóng cây phía xa, trợ lý của anh chàng đang ôm máy tính xách tay cười có vẻ rất vui. Giản Minh thân cao chân dài, đi đến trước mặt cô nàng đóng sập máy tính lại, trợ lý ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên. Khoảng cách xa quá, không biết hai người đó đang nói gì.



Lương Hủy thấy khó chịu.



Giản Minh thà nói chuyện với trợ lý mập quay đó còn hơn ở cùng cô… Chuyện này tổn thương tự tôn của cô quá rồi.



Cô nghĩ rất nhiều, mắt vẫn không rời hai người nọ, không ngừng giải thích cho bản thân: Anh ấy tìm trợ lý nhất định là để sai sử cô nàng làm gì đó! Điều này khiến cô không khỏi giận lây sang quản lý của Giản Minh: Cô tìm người nào làm trợ lý của Giản Minh không được, sao phải chọn một cô nàng vừa xấu vừa béo?



Châu Hiểu Ngữ thích sự thoải mái, trước nay lúc nào cũng ăn mặc theo lối thể thao, quần áo rộng rãi, lại thêm thân thể vốn tròn trịa, thẩm mỹ quả thật khiến người khác không thể khen nổi. Thời tiết nóng nực, những nhân viên khác đều mặc áo cộc tay quần đùi, riêng Châu Hiểu Ngữ lại mặc quần dài áo tay lỡ, tổng thể như khoác cái bao gai lên người, chỉ thò ra cánh tay trắng nõn. Cô nhìn ông chủ đầy kinh ngạc.



“… Anh Minh, anh đừng đùa nữa, chuyện này không tìm đạo diễn, không tìm Lương Hủy mà hỏi, hỏi tôi làm gì?” Cô bắt đầu hối hận bản thân lắm miệng, nhẽ ra nên giữ khoảng cách với ông chủ mới phải.



Thật ra Giản Minh đã hỏi Lương Hủy rồi, Giang Đồng trong mắt cô ta là người thế nào?



Giang Đồng chính là nhân vật Giản Minh đóng trong bộ phim “Đồng hành cùng anh”, ban đầu xuất hiện thì nhà giàu nứt đố đổ vách, gái theo thành đàn. Theo sự tiến triển của bộ phim, bức rèm che giấu bí mật của thành phố Thượng Hải dần được hé mở, gương mặt thật của ông lớn đứng sau các thế lực xã hội đen trên đất Thượng Hải cũng dần dần rõ ràng. Anh ta tàn nhẫn độc ác không từ thủ đoạn, cân bằng các thế lực, giữ vững địa vị bang phái của mình trong thành phố.



Đây là một nhân vật rất phức tạp, tức điên lên thì coi mạng người chẳng bằng con sâu cái kiến. Bản thân anh ta buôn thuốc phiện và súng ống đạn dược, tay dính máu không biết bao nhiêu người nhưng lại không chấp nhận được đám người Nhật Bản diễu võ giương oai, lừa gạt các bên, lũng đoạn thị trường trên đất mình. Ban đầu anh ta chỉ cung cấp chỗ ẩn náu và giúp che giấu thành phần cách mạng, về sau trở thành một trong số những người đó.



Lương Hủy ngẩng khuôn mặt với các đường nét sắc sảo thịnh hành bấy giờ lên, cười đáp, “Đối với em mà nói, anh Minh chính là Giang Đồng.”



Lúc trước người khác bợ đỡ thế, Giản Minh chẳng chút chột dạ mà nhận ngay, hoàn toàn không thấy câu này có vấn đề gì, nhưng không biết có phải vì bị trợ lý mập đâm chọc quá nhiều hay không mà anh lại nảy sinh nghi ngờ về khả năng của bản thân. Bây giờ anh lại thấy lời Lương Hủy nói thật không đáng tin, phải nghe xem tiêu chuẩn của trợ lý mập ra sao mới được.



Anh đứng trước mặt trợ lý mập, cố chấp muốn hỏi cho ra đáp án, muốn biết đánh giá của cô về nhân vật Giang Đồng này. Trợ lý mập đang hùng hổ chiến đấu với người hâm mộ của anh trên mạng, anh cảm thấy bản thân có phải điên rồi không, đang yên đang lành cứ phải chạy đến tìm đáp án ở một người ngoài ngành thế này.



Châu Hiểu Ngữ bị ông chủ làm phiền chịu không nổi. Cô phát hiện từ sau sự kiện cưỡi ngựa, ông chủ đã cố chấp hơn nhiều, đúng là một thằng cha chín ngựa kéo cũng không lại luôn. Cô vỗ vỗ ghế bên cạnh mình, “Thế thì anh ngồi xuống đi, tôi ngẩng đầu lên mãi mỏi cổ lắm, nói không được đâu.”



Giản Minh ngồi bên cạnh cô nàng, quay đầu nhìn khuôn mặt tròn xoe của trợ lý mập, đúng là cái cằm đã nhọn hơn rồi, mặc dù quần áo vẫn lôi thôi lếch thếch như cũ nhưng càng nhìn càng thuận mắt.



Châu Hiểu Ngữ dường như đang sắp xếp lại suy nghĩ, nói rất chậm, “Tôi nhớ trong kịch bản chỉ đề cập có một câu duy nhất về thân thế của Giang Đồng. Anh ta là một thiếu niên từ nơi khác đến tìm đường sống ở Thượng Hải, gia cảnh túng bẩn thiếu thốn, nhưng lại có thể ngồi lên vị trí lão đại xã hội đen ở thành phố này, khoảng thời gian phấn đấu đó nhất định đã trải qua những chuyện không thể để người khác biết được. Sau khi anh ta chính thức trở thành hoàng đế không ngai của Thượng Hải còn mời thầy giáo đến dạy riêng, chứng tỏ anh ta là người có mục tiêu rõ ràng. Ban đầu chắc là một thiếu niên mồ côi đơn độc, nhưng trong kịch bản, ngay lúc xuất hiện anh ta đã ngồi chắc ở cái ghế lão đại các bang phái được vài năm, hẳn đã học được cách che giấu bản chất thật của mình, giấu đi mặt sắc sảo, chỉ khoe ra mặt ăn chơi đàng điếm, trái ôm phải ấp. Lúc này, thứ anh ta thật sự muốn không chừng lại là ước mơ thuở ban đầu của thiếu niên xa nhà: bông hoa nhỏ đầu thôn, giản dị mộc mạc, không có những lời nịnh hót ẩn giấu đòn cân não, chỉ có sự ngây thơ thuần khiết mà thôi…”



Giản Minh đúng thật chưa từng bóc lớp phân tích tính cách Giang Đồng từ quá trình trưởng thành của anh ta một cách đầy lý trí như thế, chẳng qua là bị trợ lý mập đâm thọc dã man quá nên mới muốn biết tiêu chuẩn chuyên nghiệp trong lòng cô nàng là thế nào mà thôi.



Không ngờ lại nghe được những điều hoàn toàn khác biệt thế này.



Châu Hiểu Ngữ nhìn thấy bộ mặt “hiếu học” của ông chủ, nhất thời cũng dịu đi nhiều, “Thật ra ban đầu Giang Đồng mới xuất hiện có làm màu khoe mã ngoài cũng không có gì bất hợp lý. Người ta chỉ nhìn thấy vẻ phong quang của người đàn ông này, lại không biết rốt cuộc anh ta đã trải qua những chuyện gì. Nhưng đến đoạn sau, Giang Đồng trong suy nghĩ của tôi là một người rất đàn ông, có một ánh mắt kiên nghị, đôi lúc có một chút râu tăng thêm vẻ đĩnh đạc, lúc ra trận đánh nhau cũng bảnh, còn cả cơ bắp tám múi do nhiều năm luyện tập mà ra.” Cô quay đầu nhìn Giản Minh một cái, đùa, “Lúc này ông chủ có thể cân nhắc dùng nhan sắc mê hoặc chị em được rồi.”



Giản Minh, “…” Phân tích đầy lý trí đâu mất rồi?




Giản Minh nghe chuyện mà thấp tha thấp thỏm, không thể tưởng tượng được nỗi sợ hãi trong lòng cô bé khi ấy đã bị dồn nén suốt bao lâu.



“Vợ hắn ta báo cảnh sát, cha mẹ tôi đến đồn đón con bé thì con bé đang ôm lấy chiếc ba lô đẫm máu ngồi thu lu một đống, không nói câu nào, cả người run lẩy bẩy. Về sau nó bắt đầu ăn uống như điên, vỗ cho bản thân béo mập lên, cũng không mặc quần áo ngắn nữa. Chỉ cần con bé thấy an toàn là được, đừng bắt nó giảm cân.”



Tối hôm đó, Giản Minh mất ngủ.



Cơ bắp anh đau nhức, đầu óc lại lang thang tận đẩu tận đâu, chẳng vào giấc nổi.



***



Sáng sớm ngày hôm sau, anh dậy sớm bất thường, chạy tập thể dục, chạy một vòng lớn quanh khu khách sạn bọn họ nghỉ, tiện tay mua một đống đồ ăn sáng, có bánh bao, sủi cảo, bánh dứa… đầy hai túi lớn.



Thi Khải trông thấy chỗ thức ăn anh mang về, suýt nữa thì phát điên.



Châu Tiểu Đao sáng sớm sang gọi Giản Minh dậy lại nhận được lộc lớn, hoan hô rõ to một tiếng xong là bổ nhào vào bữa sáng của mình, tay trái cầm bánh bao, tay phải nhấc sủi cảo, nịnh nọt tận lực, “Anh Minh vạn tuế! Anh Minh đẹp trai nổ trời!” Sau đó thì chẳng rảnh mà nói gì nữa rồi.



Thi Khải chỉ muốn bưng mặt che mắt, khinh bỉ, “Cô ấy đã béo lắm rồi, không bắt giảm cân là may, anh còn nuôi béo thêm là sao!”



Châu Tiểu Đao lườm anh ta sắc lẻm, thốt được bốn chữ không mấy rõ ràng, “Cần anh lo chắc!” Bộ dạng đắc ý nhìn phát ghét.



Giản Minh phụ họa, “Anh là huấn luyện viên cho tôi, không cần lo cho thân hình trợ lý của tôi đâu.”



Bệnh nghề nghiệp của Thi Khải đã vào giai đoạn cuối, nhìn thấy người ta ăn như rồng cuốn là chịu không nổi, che mắt lùi ra sau, “Thế anh đừng bắt tôi nhìn hai người đi song song với nhau nữa! Đàn bà con gái mà chẳng chú ý vóc dáng gì, không sợ ế à?”



Châu Hiểu Ngữ nghẹn, giả vờ không nghe thấy câu này, tiếp tục bữa sáng hạnh phúc của bản thân.



***



Tiết Khởi lại tìm Châu Hiểu Ngữ để nghe ngóng về Thi Khải, trợ lý mập lập tức phẫn nộ bừng bừng kể tội, “Tên đó là một bà tám thứ thiệt, có nhiều cơ bắp với đường xương hông hơn nữa cũng không cứu lại nổi tính cách tồi tệ của anh ta đâu. Chị Tiết, chị suy nghĩ lại xem có nên bỏ qua cái cây xiêu vẹo này không?”



“Anh ta tồi tệ chỗ nào? Sáng sớm hôm nay chị còn thấy anh ta nói chuyện với Lương Hủy, thái độ lịch sự nho nhã, giọng nói cũng sắp ngang ngửa với anh Minh rồi.”



Giọng Giản Minh trầm ấm lại vang, chất giọng đầy sức hấp dẫn đó hút được không biết bao nhiêu người hâm mộ, còn có người to gan lớn mật ngang nhiên đăng trên Weibo: “… Nếu buổi sáng anh Minh gọi tôi dậy thì còn có tác dụng hơn cả chuông hẹn giờ nữa ấy chứ!”



Tiết Khởi vỡ mộng với Giản Minh xong, đối với chất giọng của anh chàng vẫn nhớ mãi không thôi, nhắc đi nhắc lại là mình tiếc đứt ruột.



Châu Hiểu Ngữ cũng chẳng hiểu cô ấy tiếc cái khỉ gì, cơ mà khi Tiết Khởi tiếp tục nhờ cô để tiếp cận Thi Khải thì lần nào cũng bị cô từ chối.



“Chị Tiết, chị đi một mình là được rồi, đề tài có thể nói chuyện được cũng có bao nhiêu đâu, ngày ba bữa ăn gì đỡ béo lên, luyện thế nào mới có thể trở thành người phụ nữ cơ bắp…”



Tiết Khởi lườm cô cháy mặt, “Em biết rõ thế cơ mà, khai thật ra, từng có bao nhiêu đời bạn trai rồi?”



Châu Hiểu Ngữ giơ ngón cái trắng nõn lên, “Một người. Kinh nghiệm thực chiến chẳng mấy nhưng lý thuyết đủ bù rồi. Chị Tiết cố lên, em tin chị!”



Chỉ cần dựa vào cái gương mặt kia của Tiết Khởi thôi thì Lương Hủy làm gì có cửa.