Bình Hoa, Chào Anh

Chương 5 :

Ngày đăng: 09:20 19/04/20


Thật ra bọn họ đều hiểu lầm Lương Hủy.



Lương Hủy bám lấy Thi Khải chẳng qua là để tìm đường tiếp cận Giản Minh, thông qua các nhân viên thân cận anh chàng mà thôi. Cô ta ghét trợ lý mập, vừa hay lại có Thi Khải xuất hiện. Khuôn mặt Lương Hủy nhỏ nhắn, bộ dạng có nét đáng thương, rất hợp diễn các nhân vật ngây thơ thánh thiện mềm yếu bất lực nhưng dịu dàng lương thiện.



Lúc Tiết Khởi đi qua vừa hay nghe thấy cô ta hỏi Thi Khải về bữa ăn cho người tập thể hình, lập tức phì cười, quay đầu giơ ngón cái với Châu Hiểu Ngữ: Thánh!



Châu Hiểu Ngữ cho đây là Tiết Khởi khen mình, cười vui vẻ nhận ngay, còn làm động tác cổ vũ, “Cố lên!”



Lương Hủy nghe thấy tiếng cười của Tiết Khởi cũng giả ngơ, trong lòng cô ta khinh bỉ kiểu người thủ đoạn như Tiết Khởi lắm, giỏi trò đi đường vòng ghê, đã làm thân ngay được với trợ lý của Giản Minh, định nhờ đó tiến lên địa vị dâu út nhà đại gia bất động sản Long Hưng.



Cô ta xem Tiết Khởi là đối thủ, lúc quay phim dùng hết sức muốn chèn ép đối phương nhưng Tiết Khởi không những vẻ ngoài sắc sảo, ngay đến thân hình cũng bốc lửa. Cô mặc bộ sườn xám được đặt làm, tóc uốn lọn to, liếc mắt đưa tình, chính là hình tượng vũ nữ Thượng Hải thời xưa, thoáng chốc đã khiến Lương Hủy nhạt nhòa hẳn đi. Nếu không phải bởi quá xinh đẹp, không hợp đóng vai nữ chính mộc mạc thì sao lại đến mức làm lá xanh tôn Lương Hủy như thế này chứ.



***



Tới lúc hai người đó đều chú ý đến Thi Khải rồi, Giản Minh mới nhận ra, huấn luyện viên thể hình của anh được phái nữ yêu thích quá.



Trừ trợ lý mập ra.



Trợ lý mập vẫn chịu thương chịu khó hoàn thành bổn phận như trước, đợi ở trường quay đưa anh nước uống, ô che, quạt mát, mắt sáng long lanh, hệt như cún vậy.



Giản Minh cho rằng, đó toàn là nhờ công sức nuôi ăn mỗi sáng của mình.



Sau lần anh bắt đầu ăn thực đơn dành cho người tập thể hình rồi mua đồ ăn sáng cho trợ lý mập, mấy ngày gần đây sáng nào chạy bộ anh cũng mua thêm bữa sáng về cho cô.



Ánh mắt trợ lý mập cũng bất giác thay đổi, nhìn thấy anh là trở nên thân thiết như nhìn thấy đồ ăn ngon, còn khen anh dạo này vung quyền có lực, đánh ra là nghe thấy tiếng gió vù vù.



Giản Minh nghĩ bụng: Cô lừa ai đấy? Ngu mới tin!



Càng học Tán thủ cùng Cao Thành anh càng nhận ra chênh lệch giữa hai người nhiều đến mức nào. Đúng như trợ lý mập nói, anh ra quyền mềm nhũn. Có thể khiến cô nhóc này mở to mắt nói dối, công lao của bánh bao quả không đùa được.



Nhưng thần kỳ ở chỗ, anh không những không tức giận còn rất vui vẻ.



Lúc anh nhận ra được khoảng cách giữa hai người thì chính thức mời Cao Thành làm huấn luyện viên Tán thủ của mình chuẩn bị học cho ra trò.



Cao Thành vò đầu, “Anh Minh, anh cũng không phải chuẩn bị đi làm tuyển thủ Tán thủ, học khổ học sở thế làm gì?” Như này chẳng phải là cướp mất miếng ăn của dân đóng thế bọn họ sao.



Giản Minh chém gió, “Bộ phim sau tôi đóng vai quán quân Tán thủ.”



Lương trả cao, Cao Thành cũng chẳng có lý do gì mà từ chối.



***



Châu Hiểu Ngữ không ngờ ông chủ lại ham mê học Tán thủ như thế, từng quyền từng cước đều rất bài bản, lực đạo tuy không bằng Cao Thành nhưng thái độ thì rất chuyên tâm.



Ngày hôm đó quay xong một cảnh cưỡi ngựa, cô xin Giản Minh lên ngựa cưỡi tiếp để cô quay lại.



Yêu cầu quá đơn giản, Giản Minh vui vẻ đáp ứng ngay.



Anh cảm thấy gần đây thái độ bản thân đối với trợ lý mập đã thay đổi hoàn toàn, thậm chí đã bắt đầu suy nghĩ hộ cho cô nàng rồi. Sau khi nghe được sự kiện thê thảm trong quá khứ của trợ lý mập từ Diệp Lan, cứ nhìn thấy cô nàng béo béo cười tít mắt này là anh không nỡ từ chối điều gì.



Châu Hiểu Ngữ dùng một cốc cà phê, mời được anh hai quay phim quay hộ, còn nói quá lên là để tuyên truyền cho bộ phim.
Ngày Tiết Khởi và Lương Hủy cãi nhau, thật ra cũng không có phóng viên bên ngoài tới, hơn nữa người xem tại hiện trường cũng không đông, bởi vậy ai nấy đều thắc mắc làm sao chuyện này truyền được ra ngoài.



Đạo diễn đã bị cấp trên mắng một trận, bắt những người có liên quan giữ kín, nhưng qua mấy hôm chuyện này lại bị moi lên, lần này còn thêm chút dưa cà mắm muối, nói là tin nội bộ truyền ra, nữ chính nữ thứ gây nhau là bởi tranh giành nam chính của bộ phim.



***



Nội dung tin tức không thiên vị nghiêng về nữ chính hay nữ thứ, nhưng đụng vào mối quan hệ tay ba này thì ngoại hình của Tiết Khởi chịu thiệt thòi chắc. Theo lời của Châu Hiểu Ngữ thì là, “Chị Tiết, ngoại hình chị nhìn là thấy chẳng phải người tốt rồi!”



Tiết Khởi tức đến độ nhảy dựng lên, “Cái con Lương Hủy hèn hạ kia, ý đồ xấu của nó mà cứ tìm mọi cách đổ hết lên chị. Việc này nếu không phải do nó làm thì cái họ Tiết của chị phải viết ngược lại!”



Châu Hiểu Ngữ thấu hiểu nỗi lòng bạn, “Cũng đúng, ngoại hình chị đúng theo tiêu chuẩn hồ ly tinh, em là con gái còn bị vẻ đẹp của chị mê hoặc nữa là đàn ông. Tới lúc quảng bá cho phim, chị chỉ cần dịu dàng giải thích tất cả chỉ là hiểu lầm, mọi người đều là bạn tốt gì gì đó, vẻ mặt có chút ưu sầu đau khổ nữa. Chỉ cần dựa vào bộ dạng đến khóc cũng quyến rũ được phái mạnh của chị, đảm bảo chân tướng ai nhìn cũng rõ!”



“Chân tướng cái con khỉ!” Tiết Khởi chửi loạn.



“Nó định dựa vào bôi xấu chị để chứng minh mình có mối quan hệ với Giản Minh, em cẩn thận chút đi, sau này vớ phải bà chủ như thế thì đừng hy vọng ông chủ mua bữa sáng về cho em nữa.”



***



Khi số lần mua quà sáng cho trợ lý mập của Giản Minh tăng lên, thì đương nhiên càng dễ bị Thi Khải dẫn theo đệ tử Tiết Khởi chạy bộ buổi sáng bắt gặp. Ban đầu Tiết Khởi không biết Giản Minh mua đồ ăn sáng cho Châu Hiểu Ngữ, còn vô cùng ngưỡng mộ mà lên tiếng oán trách với Thi Khải, “Cùng luyện tập như nhau, sáng nào anh ta cũng ăn một bữa sáng phong phú như thế mà không béo phì, còn luyện được ra cơ bắp đến nơi rồi, trong khi tháng này đến cả một bữa ăn cho ra hồn tôi cũng không dám ăn.” Thật đúng là đau khổ quá đi.



Thi Khải đã được chứng kiến cảnh ông chủ vỗ béo trợ lý mập, từ đó về sau lúc nào anh ta cũng tránh mặt vào bữa sáng, tránh cảnh mỗi lần Châu Hiểu Ngữ ăn một miếng anh ta lại rơi máu, chỉ tiếc không thể xông lên giằng thứ đó vứt đi.



“Đó không phải đồ cho anh Minh ăn, là mua cho trợ lý.” Thi Khải cải chính.



Tiết Khởi sững ra một lúc, kéo tay Thi Khải, “Đợi đã sư phụ, anh nói…”



“Đúng thế, không cần nghi ngờ đâu. Cũng chỉ có cái đồ béo mập chết tiệt Châu Hiểu Ngữ mới dám ngày nào cũng ăn như heo mà không thèm vận động, lượn qua lượn lại giữa một rừng người đẹp mà không biết tự nhìn lại bản thân. Tôi còn nghi ngờ trong từ điển của cô ta vốn chẳng có hai chữ ‘tự ti’ nữa cơ.”



Sau khi tiếp nhận sự thật này, Tiết Khởi ôm bụng cười như điên, “Ha ha ha ha ha, đợi đã, sư phụ đợi tôi cười thêm cái đã…” Cô nàng cười đủ rồi mới giải thích, “Lương Hủy cả ngày chỉ muốn dính chặt bên cạnh anh Minh, anh Minh lại chẳng thèm để ý tới cô ta. Trong mắt anh ta cô nàng còn chẳng bằng Tiểu Ngữ, để cô ta biết cô ta còn chẳng so được với trợ lý mập thì không biết có tức đến phun máu không!” Nếu không phải lo kéo thêm rắc rối cho Châu Hiểu Ngữ, cô nàng thật chỉ muốn đi rêu rao cái tin này ngay và luôn lên Wechat của đoàn phim.



***



Giản Minh rất bất lực, anh chẳng làm gì cũng dính đạn lạc. Ngay khi nghe tin, Diệp Lan lập tức gọi điện đến thăm hỏi.



“Anh Minh, nghe nói dạo gần đây hoa đào nhà cậu nở rộ hả?”



Giản Minh lại đầy tâm sự, “Chị Diệp, chị là quản lý của nhà nào đó?”



Lúc này Diệp Lan mới đổi sang giọng điệu bình thường, “Chuyện này là do đoàn làm phim đăng lên tạo độ nóng hay là chuyện thật thế?”



Bây giờ không ít các bộ phim đều theo con đường đó, đầu tiên là tạo đề tài cho bộ phim nổi lên, đợi đến lúc công chiếu sẽ có không ít người xem phim để thỏa mãn trí tò mò, còn hào hứng đến độ cắt hết các đoạn có hai diễn viên không hợp nhau đó ra rồi phân tích tỉ mỉ từng biểu cảm nhỏ tí tẹo trên gương mặt họ nữa.



Giản Minh, “Chắc có người muốn lợi dụng em nên mới nghĩ ra chiêu này.” Dạo gần đây anh đang diễn rất say mê, có lúc diễn lâu quá đến bản thân anh còn thấy hoang mang, dường như bản thân mới là Giang Đồng, hoàn toàn không có hơi sức đâu mà để ý mấy tin đồn thất thiệt bên ngoài.



Nhưng việc này lại khiến Diệp Lan phải đích thân gọi điện đến hỏi thì có thể thấy nó nghiêm trọng đến mức độ nào, ngay đến anh trai anh cũng gọi điện lại, hỏi có phải anh chuẩn bị đưa con dâu về gặp cha mẹ rồi không, “…Chú đưa một cô bạn gái về thì cha mẹ hoan nghênh lắm, nhưng một lần mà mang tận hai cô về nhà thì chắc cha chặt chân chú luôn đấy!”



Giản Minh giận điên, “Anh không bận à? Sao lại thừa thời gian để ý đến chuyện tình cảm của em? Anh yên tâm, em thà xách trợ lý mập về nhà cũng không để tình huống anh mơ ước đó thành sự thật đâu.”



Dập điện thoại rồi anh mới cảm thấy câu nói của mình buồn cười.