Bình Yên Ấy Là Anh
Chương 1 :
Ngày đăng: 10:47 18/04/20
Đôi khi bạn chỉ biết im lặng bởi vì chẳng có từ ngữ nào có thể diễn tả được những gì tồi tệ đang xảy ra trong tâm trí và trái tim bạn. và trong cuộc sống, có những thời điểm mà tất cả mọi thứ dường như đều chống lại bạn. đến nỗi bạn cảm tưởng mình không thể chịu đựng thêm được nữa. Nhưng hãy đừng buông xuôi và bỏ cuộc vì sớm muộn gì mọi thứ rồi cũng sẽ đổi thay.
Cuộc đời chúng ta ngắn ngủi lắm. Do đó hãy từng ngày từng giờ phải sống sao cho thật ý nghĩa. Dầu cuộc sống có bao giờ bằng phẳng, người thì được sinh ra trong nhung lụa cao sang hạnh phúc ngập tràn, người lại lầm lũi khổ đau mong kiếm đủ miếng cơm manh áo…Thế nhưng cũng đừng vì vậy mà bạn hờn trách ông trời bất công. Bởi những buồn vui, hạnh phúc, đau khổ đan xen như những nốt trầm bổng không thể thiếu trong bản nhạc mang tên cuộc đời.
Tiếp tục những bận rộn thường nhật ở một nơi xa xôi. Tôi nhìn về bầu trời phía xa ấy… nơi có bố mẹ, có gia đình, và có cả người đàn ông ấy. Dường như sau hai tháng sống ở đây, bận rộn với công việc, tôi cũng dần với đi nỗi đau về một mối tình đầy đau khổ.
Tôi lặng lẽ ôm đống tài liệu vào phòng. Phòng kinh doanh có duy nhất tôi là con gái. Duy nhất có tôi thôi, do vậy tôi chính là người đặc biệt nhất phòng rồi còn gì. Tôi được quan tâm, được chăm sóc và được chú ý bởi vẻ lạnh lùng ít nói. Và đôi mắt đôi khi chẳng cảm xúc của mình. Tôi thay đổi rồi thì phải.
Cái ghế tôi ngồi ngay gần cửa kính văn phòng, tôi có thể nhìn ra bầu trời hoàng hôn mỗi buổi chiều và nhìn thành phố lặng lẽ về đêm mỗi tối. Tôi bận rộn để không cho mình có thời gian suy nghĩ. Nhưng suốt những ngày tháng qua… tôi chưa khóc một lần nào nữa… tôi… có phải rất mạnh mẽ không?
- Chị Bình… sang sếp gặp kìa.
Tôi đứng lên bước ra khỏi ghế. tất cả ánh mắt của đám con trai trong phòng hướng về phía tôi. Có người nhìn tôi không chớp mắt… bởi 1 cô gái độc thân từ 1 miền đất xa xôi vào đây làm việc… sẽ làm cho đàn ông có cảm giác muốn che chở, muốn gần gủi khoả lấp cho nỗi nhớ nhà… nhưng mà họ càng tiếp cận, càng nhận được sự thờ ơ… mà càng thờ ơ…. Càng khiến họ muốn khám phá.
Và tôi có rất nhiều vệ tinh trong công ty.
- chào sếp… sếp tìm em ạ.
- đúng rồi… em ngồi đi.
sếp tôi bỏ kính xuống bước ra ghế ngồi cùng tôi
- có chuyện gì vậy anh?
- à… anh muốn hỏi em có đi công tác được không?
- sao anh lại hỏi thế ạ?
- à… anh sợ tâm lý em chưa ổn định cho nên sợ em vất vả
Tôi cười nhẹ.
- em vẫn là em mà. dù làm bên này hay làm bên kia thì cũng như vậy thôi. em bình thường mà.
- em mạnh mẽ thật đấy. thế chuẩn bị đi nhé.
- vâng… bao giờ đi anh.
- sáng ngày kia đi luôn.
- dạ
- có nhanh quá không?
- không ạ
- thế anh gửi em một số thông tin, sau đó mai anh em mình bàn ngày kia em đi. có gì chúng ta trao đổi tiếp.
- vâng
Tôi định đứng lên đi ra thì sếp nói tiếp.
- Bình… cuộc sống ở trong này tốt chứ. chỗ ăn ở sinh hoạt thiếu thốn gì nói anh.
Tôi cười
- em được sếp ưu tiên thế này là quá tốt rồi. cảm ơn sếp.
- thôi… cứ sống luôn trong này với bọn anh cũng được. trong công ty khối thằng nó để ý em đấy. 1 vài năm ổn định thì xây dựng luôn trong này. Anh nghĩ em làm vài năm là mua được nhà ngay ý mà.
- vâng
Tôi cười chào sếp để về. tâm trí tôi bây giờ zero với suy nghĩ về đàn ông… tôi mất hết lòng tin về họ rồi.
Tôi mở máy tính lên lướt email một lượt.. hai mắt tôi dán vào đó mà không quan tâm đến giờ này là mấy giờ nữa… cho đến khi tôi ngẩng lên.. cả thành phố đã ngả về tối, ngoài kia xe cộ, đèn đường sáng trưng… thành phố ồn ào mà trong không gian này lại tĩnh mịch thật.
Tôi gấp máy tình lại ngả người ra sau lưng.
- Chị Bình… có người gửi đồ ăn cho chị này.
- ai vậy?
Tôi ngẩng lên nhìn cậu bảo vệ mang cho tôi cái hộp cơm và 1 hộp sữa.
- chị cứ ăn đi, đừng bỏ bữa.
Tôi cười
- chị lớn rồi, chị biết chị cần gì mà… em gửi trả cho chị được không?
- sao chị không hỏi ai gửi?
- chị có hỏi em cũng đâu dám nói. Đúng không?
- vâng
- vậy mang về đi, chị không ăn đồ của người lạ đâu.
- cơm ko có độc đâu, hôm qua em ăn rồi.
Tôi nhìn cậu bảo vệ trẻ tuổi cười. cậu ấy có vẻ khá thật thà
- vậy nay em ăn đi. chị ko nói với ai đâu.
- nhưng mà…
- ko nói từ nhưng với chị. nếu em ko ăn bỏ đi cũng phí mà. cứ coi như chị nhận rồi. ngày mai người ấy có gửi, cho chị gửi lời cảm ơn. Và nhắn là đừng gửi cơm cho chị nữa.
- nhưng mà chị….
Tôi cười đon đả kéo cái kẻ đang trong cơn say kia ra khỏi phòng nhanh chóng… trên cả con đường về cậu ta cứ nhìn tôi rồi lại nhìn tôi như kẻ tội đồ hay có vẻ như không hiểu hành động tôi vừa làm. Chúng tôi rơi vào trạng thái im lặng.
buổi tối cậu ta vẫn gõ cửa phòng gọi tôi đi ăn. Tôi vẫn tỏ ra bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra cả.
- tại sao lúc sáng chị lại hôn em?
Tôi ngẩng lên nhìn khi cậu ta hỏi vậy
- chị nghĩ em đã có câu trả lời này rồi chứ. Hay là chị là người đầu tiên hôn em.
- không… không phải… mà em ko ngờ chị lại có thể làm như thế.
- em thấy không ổn sao?
- không. Em ko nghĩ người như chị lại dễ trao nụ hôn cho người khác như vậy. em đang không tin.
Tôi cười nhẹ
- vì tiền người ta còn bán được cả lương tâm của mình đi cơ mà. đó vẫn là chuyện nhỏ lắm.
cậu ta gật gù
- Nhân này.
- dạ
- chị biết, em đi làm ko phải vì tiền. nhưng chị đi làm vì tiền đấy. mà để có tiền nhiều khi phải hạ mình, phải luồn cúi. bọn chị đi làm thuê là vậy. cho nên… nếu thấy việc đó khó khăn quá em cứ im lặng chúng ta học hỏi dần… đừng nóng vội quá. để chị kiếm bát cơm nuôi thân được không?
- chú Đại trả chị bao nhiêu?
- bao nhiêu cũng là công sức của chị làm ra.
- nếu hợp đồng này hỏng. bao nhiêu tiền em trả chị.
- đấy là tiền của em hay tiền của bố mẹ em. khi nào là tiền em làm ra… hãy nói với chị câu đó. còn giờ… em đang để cho người ta thấy em chỉ là một đứa trẻ hành động theo bản năng.
- chị nói cái gì vậy?
Nhân bị tự ái.
- Nhân, lúc sáng chị hôn em chị nhận thấy em rất đàn ông.chỉ cần 1 chút bình tĩnh thôi là đã trưởng thành rồi đấy. đừng nóng vội.
Tôi vừa đấm lại vừa xoa. nhẹ nhàng khuyên bảo đứa trẻ này… mong rằng tôi sẽ kìm nó lại được.
- lúc nãy chị nói chuyện với Sếp bên đó, chiều mai họ cho mình gặp… em có muốn đi cùng chị không?
Nhân suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
- mai em sẽ đi cùng chị.
- nhưng không được như hôm nay đâu nhé. chị thuyết phục mãi mới được đấy, còn 1 lần nữa là mất khách.
- ok… nhưng nếu em giúp chị thành công chị phải….
- ….
Nhìn …chờ câu nói tiếp theo. Nhân cười
- chị phải cho em hôn lại chị… vì hôm nay em chưa cảm nhận được tí đàn ông nào.
Tôi phì cười vì sự ngớ ngẩn này… đồ trẻ con… đúng là đồ trẻ con.
Tôi ko trả lời. vì tôi cũng thấy đó chỉ là một câu nói vui của 1 đứa trẻ thôi. Tôi không nghĩ cậu ta lại có thể coi trọng lời nói của mình như vậy cho đến chiều hôm sau.
Khi chúng tôi ăn trưa xong… tôi chuẩn bị tất cả tài liệu cho vào cặp. tôi nhìn đồng hồ… ko phải tôi chờ đến giờ tôi đi mà chính là tôi đang chờ người đến hỗ trợ.
Đúng giờ… tôi nhận được cuộc điện thoại, tôi bước ra bên ngoài.
- Anh Viễn… em ở đây.
- anh xin lỗi đường tắc… có tai nạn.
- ko sao… anh đến đúng giờ là ok rồi, mình đi thôi
Tôi quay lại nhìn Nhân… cậu ta có vẻ bất ngờ vì sự xuất hiện của Anh Viễn. Tôi biết cậu ta sẽ như vậy mà…
- Nhân, lấy xe chở chị và Anh Viễn đi.
Tôi muốn Nhân đi cùng để cậu ấy ko thấy tự ái vì bị cho ra rìa. Hành động này khác nào nói với cậu ấy là cậu ấy chỉ là đứa trẻ… nhưng tôi nào có lựa chọn khác đâu có chứ.
Đúng vậy… trên suốt con đường đi Nhân không nói gì cả mà thường xuyên nhìn tôi qua gương… đúng hơn là lườm tôi thì có… cậu ta có vẻ bất mãn vì sự xuất hiện của anh Viễn. tôi cúi xuống thảo luận với anh viễn về phương án thuyết phục khách và các chính sách đã được chỉnh sửa lại của chúng tôi. lần này quyết tâm… nhất định không được ra về tay trắng.
Nhân ngồi chờ chúng tôi bên ngoài. Sau khi công việc bên trong đã xong… tôi và Anh Viễn cùng nhau ra ngoài, Nhân lại đưa chúng tôi ra về, tôi thấy nhẹ nhõm khi khách hàng đã bước đầu phản ứng tốt về phương án chúng tôi đưa ra… chỉ có điều cái kẻ cầm lái kia vẫn không chịu chấp nhận phương án tôi sắp đặt… đúng như sếp Đại nói, cậu ta khó bảo thật… nhưng cậu ta có như thể nào đi chăng nữa… tôi nhất định phải kiếm được hợp đồng này.
Tôi tỏ ra không hề quan tâm đến biểu hiện của cậu ta. miệng vẫn nói và mắt vẫn nhìn vào mớ giấy tờ trên tay.
Tôi cũng không thể ngờ cậu ta không đơn giản như tôi nghĩ.
Tối hôm đó, tôi từ chối ăn tối cùng mọi người vì lý do tôi rất mệt. thật ra tôi muốn tránh mặt Nhân vì không muốn thấy bộ mặt khó chịu của cậu ta. Có lẽ 1 vài hôm sau khi về công ty là cậu ta sẽ quên hết thôi mà.
Tôi tắm rửa xong lên giường bật máy tính.. soi qua một lượt những gì ngày mai tôi phải làm. Đến khi xong việc chuẩn bị tắt máy tính thì có tiếng gõ cửa.
- ai vậy?
- Anh Viễn bảo em mang tài liệu cho chị đây này.
Tiếng Nhân bên ngoài, nhắc đến tài liệu tôi không mảy may nghi ngờ mà mở cửa, khi cánh cửa vừa hé ra Nhân luồn rất nhanh vào bên trong và đóng cửa lại. Lưng dựa vào cửa phòng và bấm khoá… tôi giật mình lùi lại. cậu ta mắt đỏ ngầu, người nồng mùi rượu… tôi run lên ….lùi thêm vài bước nữa, còn cậu ta cứ đứng đó nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt đỏ.
- Nhân… em say rồi.