Bình Yên Ấy Là Anh

Chương 2 :

Ngày đăng: 10:47 18/04/20


Tôi lùi lại một bước khi Nhân vẫn còn đang nhìn tôi và dựa lưng vào cửa.



Nếu tôi la lên giờ này thì hơi kì… vì cậu ta chưa làm gì tôi cả, vả lại… nếu cậu ta đã say có khi điều đó còn làm tôi thê thảm hơn thì có.



- Nhân… mở cửa ra.



- …..



Nhìn ko chớp mắt



- chị nói em mở cửa và về phòng ngay.



- em không muốn.



- vậy em tìm chị có việc gì?



- em muốn nói chuyện riêng với chị.



- chị thấy chúng ta không có gì riêng tư để nói với nhau cả.



- chị không có nhưng em có.



- ok… chị hiểu rồi nhưng hôm nay em say rồi, về phòng đi, ngày mai tỉnh táo chúng ta nói chuyện.



- em không hề say.



Nhân bước lại phía tôi… tôi lùi dần về phía tủ đầu giường, trên đó có cái điện thoại của tôi. nếu như cậu ta có làm gì… có lẽ tôi sẽ dùng nó đập vào đầu cậu ta cho cậu ta tỉnh lại.



- em đứng lại đó… đừng bước lại đây.



- em có làm gì chị đâu mà chị sợ như vậy?



Nhân vừa bước lại vừa nói như đùa



- em ko làm gì thì đứng lại đó.



- chị trông vậy mà cũng nhát gan thế cơ à.



- em làm chị mất kiên nhẫn rồi đấy.



- chị cũng làm em mất kiên nhẫn rồi đấy.



cậu ta đứng sát vào tôi. Thú thực tôi phải ngẩng lên nhìn mới thấy mặt cậu ta… hai mắt đỏ và khuôn mặt thì tưng bừng…. chắc cũng uống ko ít.



- đừng có mà hành động bản năng như vậy… tránh xa chị ra.



- nếu em nói không thì sao?



- chị la lên đó.



- chị la đi, ko ai nghe thấy chị la đâu.




- em là Phước Nhân



Ôi mẹ ơi… toàn cái tên kêu như chuông vậy nhưng ko biết có làm ăn được gì không? nếu đứa nào mà cũng như thằng nhóc này thì tôi sớm muộn gì cũng phát điên vì chúng nó.



Tôi thở dài… cười như mếu.



- mấy đứa chào sếp đi, đây là chị Bình



Sếp chỉ vào tôi.



- chúng em chào sếp ạ.



- sếp cho chúng em biết tên đầy đủ cho khỏi nhầm với anh Bình trong công ty đi ạ



Nhân nhanh nhảu gợi ý.



- vâng.. đúng đấy ạ



Tôi cười khổ



- chị là Phương Bình.



- các em nghe cho rõ nhé Dương Phương Bình



trưởng phòng tôi đọc chậm từng chữ một mà méo cả miệng về cái tên tôi, mọi người cười ồ lên.



- thôi được rồi về chỗ làm đi.



sếp Đại sắp xếp.



- chẳng giấu gì anh em, thằng này nó là cháu tôi, nhưng có gì không phải anh em cứ mắng nó cho tôi, tôi ko binh cháu bao giờ.



- vâng



- em Bình cũng thế, em cứ nghiêm túc với nó như nghiêm túc với công vc ý.



- vâng…



tôi cười khổ nhìn Nhân, cậu ta nhìn tôi đắc ý



- mấy đứa về chỗ ngồi đi, chút chị đưa tài liệu.



- vâng



cả 4 đứa bước qua mặt tôi về chỗ, khi đến lượt Nhân đi qua, cậu ta nhìn tôi vẻ đầy đắc ý và khiêu khích rồi cũng đi về chỗ ngồi của mình. Tôi thấy cậu ta đi vẫn hơi khó khi phải dạng chân ra chút, chắc tối hôm đó đau lắm, cậu ta chắc sẽ thù tôi cho mà xem… tôi vừa mới suýt nữa thì làm hỏng thằng em cậu ta mà… niềm tự hào bị tôi đánh gục thì làm sao mà cam lòng được.



bạn có thể cười về điều này nhưng mà… tôi biết cuộc đời tôi rồi… cả bầu trời giông bao đang đợi tôi ở phía trước