Bình Yên Ấy Là Anh

Chương 3 :

Ngày đăng: 10:47 18/04/20


Đây ko phải lần đầu tôi trở thành quản lý, nhưng quản lý 1 lũ richkid thì quả thật là lần đầu tiên. Áp lực... Rất áp lực.



Tôi tới công ty đúng giờ. Ba đứa nhỏ đã ngồi đang cắm đầu vào máy tính. Góc ngoài cùng gần tôi nhất, chỗ ngồi của Nhân...cậu ta chưa đến, một lúc lâu sau mới xuất hiện trong bộ dạng ngái ngủ.



- em đi làm hay đi chơi vậy?



- xin lỗi, hôm qua sinh nhật bạn anh.



hắn nói nhỏ với tôi.



- đừng có sưng anh với tôi.



- dù sao chúng ta cũng hôn nhau rồi. Em đừng có đòi hỏi.



- im miệng ngay, cậu phải để tôi giữ thể diện trước mặt anh em trong công ty chứ.



- thôi được. Nhưng nếu ko có ai phải gọi là anh nghe chưa?



Hắn ta cợt nhả. Tôi lườm. Rồi đưa tập tài liệu cho hắn.



- đọc kĩ chính sách của sản phẩm này đi rồi chiều nay đi cùng anh Hùng.



- ko... Anh muôn đi cùng em.



- tôi đi cùng chú cậu. Cậu đi không?



Hắn im tịt. Chắc sợ sếp Đại tôi rồi.



Tôi quay ra phân công công vc cho mấy đứa kia. Một đứa thì cắm đầu vào game. Đứa còn lại thì tút tát hình ảnh kinh quá. Đứa con gái thì có vẻ rất mê trai. Ôi... Mệt mỏi.



Sáng tôi đến sớm chủ yếu để bắt chúng nó đến sớm vào khuôn khổ. Hôm nay cả 4 đứa đều đến đúng giờ. Tôi bước lại, nhấc cái điện thoại trước mặt Tuấn Kiệt.



- đây là chỗ làm. Ko phải chỗ chơi game.



- Chị... Đừng thế em bị bắn chết bây giờ.



- Chúng nó ko bắn chết em thì chị cũng giết em vì tội chơi game trong giờ làm việc. Tắt đi. Lúc khác chơi.



Tôi bước đến ghế của Bảo Duy. Tay vuốt mấy sợi tóc màu vàng của nó.



- Duy chiều nay về đổi màu đen cho chị nhá.



- đẹp mà chị.



- em ra đường thì đẹp. Nhưng đi làm, hàng ngày gặp khách hàng ko thể như kì nhông đổi màu đc. Em ko đổi thì chị cua giúp em.



Tôi đi đến chỗ Thiên Kim. Đúng là tiểu thư, nhìn nó điệu đà quá thể. Richkid là thế sao.



- kim. Tập trung vào công việc đi. Nếu làm tốt chị cho qua làm cùng Xuân Anh kia kìa.



Tôi chỉ về hướng Xuân Anh. Xuân Anh đẹp trai nhất phòng.



- thật ko ạ?



Mắt nó sáng hơn sao



- thật.



Nhưng có lẽ những điều tôi nói ko đủ sức ảnh hưởng với tụi này. Tôi thường xuyên bị phàn nàn về Thái độ làm việc cũng như hiệu quả công việc tụi nó đem lại. Nhất là anh chàng Nhân. Vừa ngang bướng vừa khó bảo. Giờ làm viêc thì lộn xộn, đang làm sẵn sàng bỏ việc, coi công ty như chỗ để chơi. Tôi ko hiểu vì sao sếp lại bắt tôi quản lý cái tụi quỷ sứ này.



Tôi thở dài ngả người ra ghế… cái công ty này sắp loạn lên vì 4 chữ: CON ÔNG CHÁU CHA rồi.



4 giờ chiều… 4 cái ghế trống trơn… tôi vừa bị sếp Đại phàn nàn về việc tụi nhỏ không nghe lời. Nói là nhỏ thôi nhưng chúng nó cũng 25-26 rồi. chỉ có điều… tuổi thơ của tụi này dài nhất thế giới.



- Bảo Duy, Kiệt, Nhân, Thiên Kim. 4 đứa đi làm hay đến đây để chơi nói cho chị biết nào.



- ôi… Bà già em bắt đến đây để học hỏi kinh nghiệm ý mà.



Kiệt còn đang dám mắt vào máy tính chơi game.



- bố em bảo sau này sẽ cho em công ty rồi… chị đừng lo. chị không bị đuổi việc đâu, cứ làm tốt công việc của mình là được.



- ôi… sau này em lấy chồng chồng em nuôi, mình là đàn bà con gái lo gì.



- sau này em cứ để tôi lo, em đừng quan tâm bọn đó làm gì.



Nhân cũng có kém chúng nó tí nào… tôi lắc đầu. cái loại ham chơi này mà lo được cho ai cơ chứ.



- chị đến đây là để làm việc, ko phải đánh trống ghi tên. mấy đứa làm được thì làm… ko làm được xin ra khỏi công ty ngay cho chị.



- chị thì biết cái gì… tụi em mà không vào đây thì tụi em cũng ko có tiền mà sống.



- mấy đứa ăn bám bố mẹ đến bao giờ. Bằng tuổi tụi bây chị đã đi làm nuôi thân rồi đấy.



- chị thì biết cái gì… nhà chị khác nhà em khác… bao giờ chị sống như chúng em chị sẽ hiểu.
- ko… không được. em nói để em trả cơ mà.



Nhân bước lên rút ví ra đưa tiền cùng tôi, tôi gạt lại.



- em chưa kiếm được ra tiền, chị không khiến em trả tiền cho chị.



Tôi dứt khoát.



- việc đó chẳng liên quan gì ở đây hết.



- sao ko liên quan… em thử nghĩ xem, nếu em đi ăn với em gái em… nó sẽ nói em làm được tiền thì trả cho nó… thì chị cũng vậy… đúng ko?



Nhân cau mày…



- vậy nốt lần này, còn từ sau tôi sẽ thanh toán bằng tiền của tôi, em hài lòng chưa?



- ko… lần nào đi lần đó… rõ ràng.



Tôi đưa tiền rồi bước ra bên ngoài… Anh Phú vẫn đi theo tôi, từ nãy nghe tụi nhỏ biết tôi ko phải gái ngành rồi, nên cách nói chuyện có vẻ giữ ý hơn



- Bình… anh xin số Bình đượckhông? chứ nếu về bình quên anh mất.



Anh Phú rất hiểu vấn đề, tôi cười ngập ngừng… tôi ko muốn cho.



- mày có cút không thì bảo… mày nghĩ mày là gì mà người ta phải cho mày số



Nhân sấn tới doạ nạt



- Nhân….



Tôi kéo hắn lại… cười với Phú. lịch sự viết cho anh ấy số điện thoại của tôi.Phú cười rồi chào chúng tôi quay đi, không quên nói với tôi rằng nhất định sẽ mời tôi đi ăn một ngày gần nhất.



Nhân có lẽ đã bị tôi đánh trúng tâm đen, bị con gái trả tiền là ảnh hưởng đến sĩ diện, đã vậy con gái đi cùng mình mà cho người khác số còn là ko tôn trọng mình nữa cơ. Hắn hậm hực…liên tục đánh vào vô lăng. ánh mắt nhìn tôi đầy lửa



- sao vậy… không khoẻ sao?



- ko cái gì? Sao em dám cho hắn ta số



- tôi thấy bình thường mà. người ta cũng là người làm doanh nghiệp, do vậy cho số cũng là tạo mối quan hệ



- vậy ai em cũng cho số à?



- không… phải những người kiếm được ra tiền có. thời nay… nhiều tiền thì đầy… nhưng mà tiền do người ta tự kiếm ra khiến lời nói của người ta có sức nặng hơn. Ko ai muốn nghe một thằng vô dụng đi nói về tiền.



Tôi nói kháy Nhân. cậu ta ngồi im. rồi bỗng nhiên đỗ xe lại



- được rồi… em đừng có giở giọng coi thường tôi…



- tôi ko hề có ý đó, đó là cậu tự thấy mình như vậy



- em đừng chối, tôi sẽ cho em thấy em nhầm đấy.



Tôi cười…



- thật ko?



Nhân nhìn tôi chắc chắn.



- nhưng tôi muốn đây là lần cuối em mặc cái váy kia,



- đẹp mà



- nhìn nó tôi chỉ muốn…



Nhân ngập ngừng



- nếu như là những cô gái khác thì em chết với tôi rồi.



- cậu có thể mua họ bằng tiền của bố mẹ cậu.



- còn em… tôi có được em bằng cách nào… em muốn gì… em nói đi



- đây là câu hỏi của trẻ con… những người trưởng thành họ ko nói vậy?



Tôi cười…



- được rồi… tôi nhất định… nhất định sẽ có được em.



Tôi cười lần nữa, và nói 1 câu bông đùa.



- khi nào làm ra tiền hãy nói với tôi câu này nhé… lúc đó thì ok.



Tôi nghĩ đó chỉ là câu nói đùa mà không ngờ nhân ghim lại được… không ngờ cậu ta lại là người nói được và làm cũng rất cứng rắn cơ.