Bình Yên Ấy Là Anh

Chương 13 :

Ngày đăng: 10:47 18/04/20


Trong cuộc sống có những điều bạn tưởng như nằm trong tầm tay mà hoá ra lại không tài nào với đến được.



Tôi ngồi lặng nghe bài hát phát ra trên điện thoại.



Nevermind, I"ll find someone like you. I wish nothing but the best for you too. Don"t forget me, I beg.



I remember you said:Sometimes it lasts in love but sometimes it hurts instead.



Từng lời hát khiến trái tim tôi thấy da diết.



(tạm dịch:đừng bận tâm, em sẽ tìm thấy một người nào đó giống anh. Em không mong chờ điều gì ngoài những điều tốt đẹp sẽ đến với anh. Đừng quên em nhé, xin anh. Em nhớ anh đã từng nói: đôi khi tình yêu là mãi mãi, nhưng đôi khi nó lại khiến ta phải tổn thương.)



Nhân quàng tay qua cổ. gác cằm lên vai tôi, hơi thở phả nhẹ vào cổ, một nụ hôn lên mái tóc, nhẹ nhàng và ngọt ngào. Chứ không hề sóng gió như trong tâm trí tôi.



- em nghĩ gì vậy?



- ko.



Tôi quay ra Nhân cười nhẹ. Hôn trả hắn 1 nụ hôn lên mái tóc. hắn thích thú rụi đầu vào tóc tôi sâu hơn.



- em nghe cái đó em hiểu không?



- có… đủ để biết họ đang hát gì.



- ầy… thế giờ gặp người nước ngoài em nói chuyện với họ được chứ.



- cũng hiểu chút chút.



Nhân hớn ha hớn hở.



- em giỏi lắm.



Nhân có lẽ chả hiểu lời bài hát đang hát gì… hắn chỉ thấy người con gái trước mặt tươi cười là hắn vui rồi. Ngoài kia khung cửa sổ trời đang mưa. Trên tầng 31 của toàn nhà tôi có thể nhìn thấy 1 góc thành phố chìm trong màn mưa lạnh.



Nhân ở đây, tôi đang trong vòng tay hắn sao lòng lại thấy cô đơn. Tôi có sai không khi chưa đáp lại được những gì Nhân dành cho tôi. Tôi ích kỉ quá phải không hả mọi người.



- Mình đi ngủ thôi em.



- mấy giờ rồi?



- hơn 11 giờ rồi.



- Nhanh vậy à?



- nay mình về muộn mà em.



Uh nhỉ? Tôi quên mất hôm nay chúng tôi về muộn, thảo nào vừa đọc xong hợp đồng và nhìn ra cửa sổ cái thôi mà đã hơn 11 giờ rồi.



Tôi đứng lên đi vào phòng đánh răng rồi lên giường. Nhân đóng đô ở nhà tôi chả chịu đi. thế là nhà tôi có thêm một anh Chí Phèo. May mà chưa vạch mặt ăn vạ ở đây. Tôi có thêm một người ngủ cùng, và có cả một người làm chuyện ấy với tôi mỗi đêm. Tôi đang tập quen cuộc sống có thêm một người đàn ông bên cạnh. Cho dù thật sự tôi… chưa sẵn sàng.



Nhân đón tôi vào lòng. nhẹ bóp lưng cho tôi, giọng nói thì thầm



- em mỏi chỗ nào anh xoa cho.



Tôi tủm tỉm. đàn ông mà xoa lưng cho bạn, mong bạn hết mỏi lưng thì ít mà lấy lòng bạn thì nhiều, thời gian xoa lưng thì ít mà thời gian sờ người bạn thì nhiều. đúng không?



Hắn đúng là chỉ xoa được lúc xong lại sán vào người tôi, tiếng thở đều nhưng nặng nhọc. đã vậy có thòi quen đi ngủ không mặc quần chip. Cho nên cái thằng em vài phút là nó trông thô lỗ bên trong cái quần đùi.



- Nhân…



- anh đây?



- Nhân ở đây mấy ngày rồi?



- anh ko nhớ.



- vậy có nhớ đêm nào ăn chay không?



- hình như không thì phải.



- vậy mà ko thấy mệt à?



- em hỏi có khoẻ ko thì người ta còn bảo có chứ hỏi mệt ko thì tất nhiên là không rồi. đấy là còn hạn chế rồi đấy.



Tôi bật cười.



- đấy mà là hạn chế.Mò đến nhà người ta, ngủ… xong rồi ăn vạ luôn nhà người ta. buồn cười.



- em phải chịu trách nhiệm cho mất mát và tổn thương của tôi



- mất gì?



Nhân cười hớn… ôm lấy tôi, bàn tay lại xoa ngực



- mất cả lít rồi ý chứ.



Tôi đỏ mặt…



- thôi, từ mai về nhà đi nha. nếu mọi người biết thì ngại lắm. với lại ba mẹ Nhân không tìm à.



- có gọi, nhưng nói là ngủ nhà vợ nên ba mẹ ko kêu về nữa.



- xàm… ko có ba mẹ nào như vậy hết.



- em ko tin à. Ba tôi còn mong tôi đi khỏi nhà ý chứ.-chắc quậy quá gì?



- ngày trước như vậy, giờ hết rồi. có vợ phải sống trách nhiệm.



Tôi cười. Nhân cứ 1 câu gọi tôi là vợ 2 câu gọi vợ tôi cũng thất ấm lòng., cảm giác như có gia đình bên cạnh vậy. tôi chưa tưởng tượng 1 ngày Nhân sẽ là chồng tôi. một ông chồng ít tuổi, đôi khi suy nghĩ và hành động khá trẻ con. lại kiểm soát cảm xúc rất tệ. bạ gì nói luôn chứ k bao giờ để trong lòng… đã vậy sống là ko bận tâm đến suy nghĩ của ai hết… mình thích thì mình làm thôi.



Thấy tôi cười Nhân lại rúc vào người tôi, một thời gian có mùi trai vào cơ thể cũng thấy mình có chút thay đổi, có khi còn đẹp hơn ý chứ. mặn hơn. Quan trọng chúng tôi quen mùi nhau rồi nên lúc làm tình ko còn ái ngại. tôi cũng là đứa biết vài chiêu hay ho… cho nên việc sex rất cởi mở. đàn ông mê bạn ko phải vì bạn là một cô gái ngoan. mà bạn chính là một cô gái có cá tính và là một người tình hư trên giường. có khi Nhân mê tôi vì vậy.



Chúng tôi làm một cái thôi rồi ngủ.



Đúng như những gì tôi nghĩ. Hôm sau mẹ Nhân đến công ty tìm con. Nói là tìm con nhưng thật ra là tìm tôi.



Cô thư kí của anh Đại đi vào.



- chị bình.


- thì tao bao tao ra rồi tao lại vào.



- đéo, có mà ghen chết ý chứ.



- có ghen, có giận, nhưng mà tao nói thế phải chịu



- hai đứa mày sống chung với nhau rồi thì nói với ông bà già đi, không lại to bụng rồi mới cưới à?



nhắc đến chuyện đó tôi thở dài



- xong đám cười mày tao chắc phải đi khám.



- khám gì?



- thì tao thả vậy mà ko dính.



- vậy à? Làm lâu chưa?



- hơn tháng rồi



- Hơn tháng chưa ăn thua



- Nhưng trước, tao với ông kia... lâu mà cũng k có gì...



Tôi buồn buồn. Con oanh nó ôm lấy tôi



- hay để tao đưa mày đi



- thôi... mày đi trăng mật với ông ý đi



- uh... thế để tao gọi điện cho bà Dì làm viện sản, bà ý biết bác sĩ chữa hay lắm.



- thế à?



- uh...



- thế mai mày có mời Hiệp ko?



- ko... quên nó đi, tao next nó cùng lão kia rồi...ngưu tầm ngưu mã tầm mã.



- ấy... nhưng ông ấy có thế đâu.



- tiếp xúc nhiều với lão kia rồi sẽ bị, vả lại nếu tao còn yêu nó,, ngày ngày mà nhìn thấy ông ta thì tao cũng sẽ chết vì điên mất.



- mày đừng kì thị chú ấy quá... chắc người ta cũng có nỗi khổ của mình



- chú ấy, ngứa Lol.... lão làm mày thế mà mày còn nói vậy, phải tao, tao giết rồi



- thế tao mới không phải là mày.



- may mà mày còn kiếm được ông Nhân đẹp trai ngon lành chứ nếu ko tao thề cả đời ko bao giờ tha thứ cho lão ấy, nhưng bây giờ về... tao cấm tuyện đối ko được gặp lão ấy, ko được nói chuyện với lão ấy, nếu ko lão nịnh ngọt cho vài câu lại bắt đầu điên điên khùng khùng... mệt mày lắm.



Tôi cười nhưng lòng tôi buồn lắm... bên kia bức vách là nhà ông ấy đấy, còn là phòng ông ấy luôn. chắc chắn ông ấy ko nghe thấy chúng tôi nói chuyện chứ nếu nghe thấy thì ông ý sẽ làm gì... mà nói chung giờ ông ấy yên vui bên bao nhiêu người con gái khác rồi... chắc gì còn nhớ đến một đứa như tôi nữa.



Nhưng hình như tôi nhầm... tôi nhầm thì phải...



Buổi tối hôm sau đám cưới con Oanh diễn ra. Tôi bận rộn với việc tiếp khách giúp nó. bận đến mức không để ý gì hết... bố tôi thì bận tiếp mấy ông bạn bố Oanh rồi tranh thủ đan vài ván bài cho vui vẻ, quê tôi có tục lệ vậy đấy.



- chị Bình... chị Bình... hình như hết thuốc rồi.



- gọi tạp hoá mang vào đi.



- nhưng nhà bên đấy nó chưa mang kịp chị chạy qua kia lấy cho em 1 cây nhé



Tôi gật đầu đi ra khỏi rạp... bước nhanh về phía quán tạp hoá ở ngã 3... tôi ko để ý có bước chân đi theo mình.



- em về khi nào?



tôi giật mình ngẩng lên... giọng nói ấy khiến tôi tự nhiên thấy lạnh hết cả người... tim tôi đập nhanh, tay chân tự nhiên luống cuống.



Tôi đứng lại, hai mắt tròn xoe



- chú... chú.... cháu....



- tôi hỏi em về lâu chưa?



giọng chú nhẹ lắm... vẫn như vậy. chỉ có điều trong giọng nói ko còn pha chút vui vẻ yêu đời như trước kia còn bên tôi. đôi mắt nhìn tôi chằm chằm, khuôn mặt hốc hác... đầymệt mỏi



- cháu...cháu... về... tối... qua



Tôi ấp úng và bối rối



- em dạo này khoẻ không?



- cháu... cháu khoẻ.



Tôi rõ ràng là tim đập rất mạnh... tôi còn không nhớ là tôi ra đây làm gì cơ... tay chân tôi luống cuống.



- em đi ra đây có việc gì?



- à... cháu...



Tôi nhớ ra... cây thuốc...



Tôi bước nhanh vào quán tạp hoá, lấy cây thuốc rồi đi thằng ra... tôi cúi xuống ko dám nhìn chú mà bước qua... chú nắm lấy cánh tay tôi, giọng nói cũng bắt đầu có vẻ xúc động



- chúng ta nói chuyện một chút được không?



- cháu... cháu... phải về... đưa cái... cái này



- vậy em về đi, tôi đợi em ngoài ghế đá nhé.



- chú đừng đợi... cháu... cháu... bận rồi.



- ko... tôi sẽ đợi... tôi sẽ chờ em ở đó... đến khi nào em ra thì thôi.



Tôi cúi đầu bước thật nhanh về phía đám cưới... trong lòng đang đấu tranh không biết có nên ra đó không? Tôi biết... nếu tôi ra đó, chắc chắn trí tò mò của tôi sẽ trỗi dậy, cả trăm ngàn câu hỏi tôi muốn hỏi chắc chắn tôi sẽ nói ra... nhưng sau khi nghe ông ấy giải thích... tôi có khi lại mùi lòng mà tha thứ... tôi chợt nghĩ đến chuyện người đàn bà đó, chợt nghĩ đến chuyện cô gái đêm đó, chợt nghĩ đến câu nói của con Oanh... ko... tôi ko muốn nghe giải thích nữa.... càng nói thì càng rối hơn... nhưng tôi lại nghĩ đến ánh mắt tội nghiệp của chú ấy, khuôn mặt hốc hác mệt mỏi, ánh mắt đầy u buồn. giọng nói tha thiết như thế....tôi lại muốn đi



Tôi đấu tranh quá... tôi phải làm sao bây giờ