Bình Yên Ấy Là Anh
Chương 14 :
Ngày đăng: 10:47 18/04/20
Tôi quay trở lại rạp đám cưới mà đầu óc để ngoài ghế đá… chốc chốc tôi lại ngẩng lên hướng mắt về phía đó… ghế đá cách đây vài trăm mét thôi… sao tôi….
Tôi ko chịu được bỏ mọi thứ mà đi về phía đó
- Bình… Bình… mày đi đâu thế
Tiếng con Oanh gọi tôi phía sau. Tôi quay lại
- ko… ko có gì.
Tôi ấp úng.
- vào đây nhanh lên. hội bạn tao nó đang tìm mày đây này.
Tôi đi theo cái vẫy tay của con Oanh, nếu nó biết tôi đang định ra gặp chú có lẽ nó không làm thiên thần được đâu và sẽ cho tôi dăm cái vả ấy chứ. tôi thở dài.
Xong việc tôi lại đi ra…
- con đi đâu thế con.
- mẹ…
Tôi giật mình đứng lại như con ăn cắp. tim tôi đập nhanh, tôi hồi hộp.
- mẹ, con ko đi đâu.
- dọn dẹp xong thì về nghỉ đi, vất vả cả ngày rồi
- vâng
Tôi gật đầu và quay vào. ừ nhỉ? Nếu giờ tôi ra đấy, bố biết chuyện thảo nào cũng mắng mẹ… tôi về đây để mẹ vui chứ không phải về để mẹ đau lòng.
Tôi quay vào bên trong mà lòng nóng lên như lửa đốt. không biết ông ấy có ngồi đó chờ tôi ko nhỉ… vả lại ông ấy có người khác rồi sao muốn gặp tôi làm gì… ko… tôi ko muốn nghe ông ấy giải thích nữa đâu… tôi ko muốn bố mẹ buồn, tôi ko muốn lại tiếp tục lạc vào mớ rắc rối này nữa, và tôi có Nhân rồi, tôi phải chịu trách nhiệm với mối quan hệ tôi tạo ra với Nhân.
Hàng trăm hàng ngàn suy nghĩ.
Đấu tranh- đấu tranh- đấu tranh.
Thôi nhé… tôi ko đi ra đó đâu… dù sao chúng tôi cũng kết thúc rồi… đâu cần nói thêm lời nào nữa… gặp nhau chỉ thêm buồn thôi.vả lại giờ này gặp ông ấy tôi ko biết tôi nên nói gì… tôi cũng thấy mình run lắm… thôi… tôi ko gặp ông ấy đâu.
- ơ kìa… mưa rồi này…
- eo ôi mưa bẩn lắm.
- bẩn không sợ nhưng mà mưa trở rét lạnh lắm.
Tôi ngồi nghe mấy người trong rạp nói chuyện với nhau lòng tôi càng nóng hơn. Không được, nhỡ ông ấy còn đứng đó chờ tôi thì sao? Lòng tôi nóng như lửa rồi… mọi đấu tranh, dặn lòng khi nãy tôi quên luôn theo mấy hạt mưa… tôi đứng lên… b ước về phía mấy chiếc ghế đá… giờ là bố, là mẹ, là con Oanh cũng không ngăn được tôi nữa rồi.
Tôi bước nhanh như kẻ cắp vì lo ông ấy còn đứng đó. Đúng,cơn mưa đầu đông mang gió lạnh về khiến lòng người ta se sắt, người đàn ông tôi vừa gặp, vẫn bộ quần áo đó, đứng lặng lẽ một góc sân, không mũ đội đầu, không áo ấm, một tay ông ấy đút túi quần, một tay cầm điều thuốc ánh lên tia đỏ nhỏ bé trên miệng, ông ấy dựa lưng vào tường. có lẽ vì mải nghĩ gì đó mà khi tôi bước lại ông ấy vẫn không nhận ra.
- mưa thế sao… chú không về.
Ông ấy giật mình ngước lên nhìn tôi. Ánh mắt ánh lên tia bất ngờ nhưng cũng vô vàn cảm xúc. miệng ấp úng.
- em…em… đến đó hả?
- cháu hỏi sao chú không về.?
- tôi nói tôi đợi em.
- nếu cháu ko ra chú đứng đây cả đêm chắc.
- uh
Câu trả lời nhanh và cực kì dứt khoát. khiến lòng tôi nhói lên.
Chúng tôi cứ đứng nhìn nhau như thế mà không nói được với nhau lời gì.
Cơn mưa càng ngày càng nặng hạt và lạnh hơn, tôi chùm cái mũ áo lên đầu, cái áo của tôi khá ấm còn người đàn ông vẫn đứng đó… mặc kệ những hạt mưa có rơi bao nhiêu đi nữa. gió lạnh cũng chẳng khiến ông ấy nao lòng… ném điếu thuốc mới hút được một nửa rồi đứng thẳng lên nhìn tôi.
Tôi bối rối…
- bọn con… sống với nhau trong đấy rồi mẹ ạ.
mẹ tôi ngồi im suy nghĩ một lúc
- thế sao hôm qua lại ra với thằng Vinh.
- con muốn nghe chú ấy giải thích.
Tôi ko dám nói là lòng tôi còn thương ông ấy nhiều lắm.
- giải thích cái gì. Đàn bà con gái, để cho Thằng Nhân nó trông thấy như thế nó còn coi ra cái gì.
- mẹ đừng nghĩ vậy.
- mẹ là mẹ mày, mẹ cũng là mẹ chồng mẹ hiểu chứ… đừng như thế nữa. nếu ăn ở với nó rồi thì xem nó tính chuyện cưới hỏi thì đồng ý đi, con gái có thì thôi con ạ.
- nhưng mà giờ con chưa dám nói, nhỡ ko sinh con được, thì lấy người ta thành làm khổ người ta.
mẹ tôi thở dài
- đừng lo con ạ, bây giờ y học phát triển rồi. con đừng lo.
Tôi ngồi im… lòng tôi bồn chồn lắm… tôi quay sang mẹ… nắm lấy tay bà ấy… tôi cũng cầu nguyện nhiều lắm chứ… nhưng nếu ông trời có tước đi quyền được làm mẹ của tôi… tôi cũng đành chấp nhận… thôi thì hạnh phúc… cũng đành mang theo nó mà đi thôi
- mẹ… nếu con bị kết luận vô sinh, mẹ cho con ở vậy với mẹ nhé.
mẹ nhìn tôi rơi nước mắt.
- sao lại khổ thế này hả con. Sao lại nghĩ như thế.
- có lẽ ông trời không cho con có duyên với ai rồi. nếu như con ko sinh được, con cũng ko dám làm khổ ai nữa… cho con sống vậy, với bố mẹ đến già.
Tôi ứa nước mắt.
- nếu tôi không đồng ý thì sao? Em nói vô lý thế.
Tôi giật mình quay lại nhìn Nhân. Nhân đứng phía sau chúng tôi từ bao giờ.
Nhân bước lại đằng trước cái ghế
- ko sinh được thì xin con nuôi. chứ em nỡ để người yêu em phải đau khổ vì một lý do như vậy sao?
Nhân cương quyết… tôi nhìn nhân ánh mắt đầy cảm động và biết ơn.tôi còn chưa kịp đặt câu hỏi là vì sao Nhân biết tôi ở đây.
Thấy Nhân đến mẹ tôi đứng dậy.
- đấy, hai đứa ngồi đây với nhau đi nhé, mẹ đi về trước đây.
mẹ tôi đứng lên rời đi nhanh chóng. để lại chúng tôi ngồi giữa những hàng ghế này… cái việc chờ đợi kết quả chả khác gì chờ phán quyết của ông trời dành cho tôi, tôi căng thẳng lắm.Nhân nắm tay tôi
- em đừng lo. Nhất định sẽ ổn.
- nếu ko ổn, Nhân … Đi tìm người khác nhé.
- để em đi về với lão kia à?ko có đâu
- đừng có nói vậy?
- em có tin tôi ko?
Nhân nhìn tôi nghiêm túc, tôi khẽ gật đầu.
- vậy thì hôm nay cho dù kết quả thế nào tôi cũng sẽ về nói với bố mẹ em là tôi muốn cưới con gái ông ấy làm vợ
Tôi tròn mắt nhìn Nhân… tôi như không tin… Nhân chẳng nhớ chuyện hôm qua sao? tôi là đứa con gái tệ hại như vậy mà.
- em đừng nhìn tôi như vậy, em ngốc lắm, ai cũng có tình cũ cả… người ta còn rung động chứ chưa chắc đã là còn yêu đâu, với lại… tôi đã để em về với ông ta một lần rồi, nhưng là do ông ta không giữ được thì trả lại cho tôi.
Tôi nhìn Nhân rưng rưng xúc động. nghĩ là vậy nhưng Nhân càng tốt với tôi, thì cảm giác tội lỗi càng dâng lên nhiều. và nếu cái người sau cánh cửa kia đưa ra một kết luận không có lợi… thì…tôi thà suốt đời này phụ lòng Nhân chứ không thể nào làm khổ Nhân thêm nữa.