Bình Yên Ấy Là Anh
Chương 15 :
Ngày đăng: 10:48 18/04/20
Chờ tới tận chiều bác sĩ mới gọi chúng tôi vào thông báo kết quả. Tôi ngồi mà như phạm nhân ngồi nghe phán quyết. Nhân cũng ngồi cạnh tôi, tay nắm lấy tay tôi.
- sao lúc nãy không cho anh đi khám đi, xem sức khoẻ của anh thế nào.
Bác sĩ nhìn Nhân rồi nói.
- em khoẻ bác sĩ ạ.
- khoẻ bên ngoài là một nhẽ, nhiều anh cũng cao to thế này nhưng mà vẫn đến đây chữa đấy.
- dạ…
Nhân ngồi im đỏ mặt. bác sĩ cười đưa ra mấy tờ giấy.
- đây, bạn bị kinh nguyệt thất thường là do lang đây này.
Tôi nhìn vào kết quả mà chả hiểu quái gì.
- vì vòng kinh không đều cho nên khó thụ thai lắm nhé.
- anh chồng cũng đi khám đi, nếu t*ng trùng khoẻ để thụ thai tự nhiên, còn nếu t*ng trùng yếu thì cấy.
- dạ…
Nhân nhìn tôi, tủm tỉm.
- vâng… thế bây giờ chúng em … “làm việc”, để lấy cái đấy ra khám ạ.
Bác sĩ cũng bật cười vì độ ngây thơ của hắn
- anh chị có nhu cầu thì khám chứ ko bắt buộc đâu nhé.
- vâng
hắn đang háo hức để được khám thì tôi gạt đi.
- không cần đâu ạ. Anh ấy khoẻ chị ạ. Là do em.
- em thì để chị kê thuốc nhé. về uống 1 thời gian khi nào kinh nguyệt đều lại qua gặp chị.
- có phải làm gì không ạ?
- không… chị cứ cho uống thuốc rồi theo dõi trước đã. Tháng nào cũng qua khám nhé. người nhà cái Oanh đúng ko?
- vâng ạ
Tôi gật đầu.
- Tháng nào cũng qua khám nhé.
- vâng
Chúng tôi chuẩn bị đứng lên ra về
- đừng lo em nhé, con cái cũng là của trời cho đó, nhiều người uống thuốc 1 -2 tháng mà có bầu lúc nào không biết ý.
- dạ vâng
Tôi cười. không biết bác sĩ nói thế có phải là động viên tôi không nhưng tôi cũng hy vọng. Đối với phụ nữ, cái việc có con đúng là một thiên chức. Tuy cực khổ nhưng đó quả thật là một niềm hạnh phúc đúng không các bạn.
Nhân dắt tôi ra về. Tôi lặng lẽ bước theo hắn. Bàn tay hắn nắm chặt lấy bàn tay tôi, người người đi qua cũng thấy chúng tôi có vẻ rất tình cảm và hạnh phúc. Đã vậy mấy cô gái còn ngưỡng mộ tôi khi được một chàng trai cao lớn, ăn mặc đẹp và có vẻ rất lãng tử đi bên. Ôi… tôi thấy tôi tầm thường vậy sao lại có được vinh dự này.
- em… chúng ta đi chơi được không?
- sao?
- tối nay về rồi. Tôi muốn đi quanh Hà Nội một vòng.
Tôi cười nhìn hắn rồi gật đầu. Lâu lắm tôi ko đi vòng vòng Hà Nội rồi. Chúng tôi đi hồ gươm, phố đi bộ hôm nay không có, tôi nhớ tôi và ông ấy cũng từng qua những con phố này. Hồ Gươm mùa đông cũng như mùa hè, xanh một màu thanh bình.
Chúng tôi đi Quốc tử giám. Tôi chỉ cho Nhân xem ông rùa mà tôi đã chọn. Tôi đã cầu xin ông ấy giúp tôi thi đỗ.
Chúng tôi đi nhà thờ lớn. Nhân nắm tay tôi bước vào bên trong. Nhìn chúng tôi chẳng khác gì đôi vợ chồng dắt nhau vào lễ đường ngày hôn lễ.
Nhân cười tươi lắm còn lòng tôi lại thấy có gì đó xót xa. người đàn ông cho dù chứng kiến cảnh tôi và người tôi từng yêu đấu tranh như vậy nhưng vẫn vui vẻ đi bên tôi có lẽ đã yêu tôi rất nhiều. Nhân còn trẻ mà đã vị tha như vậy, quả thật khiến tôi xúc động nhưng cũng thấy mình có lỗi với Nhân nhiều lắm.
Trước tượng chúa và đức mẹ. Nhân nắm tay tôi, khuôn mặt Nghiêm túc nhưng cũng có vẻ rất căng thẳng.
- em….
- dạ
Tôi nhìn Nhân càng làm cho hắn thấy bối rối.
- anh yêu em….
ngập ngừng…
- Nhưng anh biết, tình cảm không thể nào gượng ép được. từ hôm qua anh đã suy nghĩ. Nếu như em còn tình cảm với người đàn ông kia, em có thể quay lại.
- ba cũng chỉ là thương em, sợ em cực thì nói vậy, nhưng nếu …nếu em cứ giả bộ mạnh mẽ, cũng ko làm em thấy hạnh phúc hơn đâu. hãy tới nơi em thấy hạnh phúc, thấy vui vẻ. Anh sẽ… luôn mong cho em được hạnh phúc.
Tôi đứng đó, cho dù những lời này Nhân khó khăn lắm mới diễn tả nó thành lời được nhưng có lẽ cũng là những lời hết sức chân thành của Nhân. Tôi xúc động lắm.
Một người đàn ông sẵn sàng hy sinh hạnh phúc của họ để đổi lấy hạnh phúc của bạn… có phải đã yêu bạn rất nhiều không? Trong cuộc đời, có duyên sống với nhau, quen nhau đã khó, có thể có một người yêu bạn như vậy càng khó hơn. Ngần ấy năm trên đời tôi hiểu ra một điều mà các bạn và anh chị đi trước tôi đã dạy, hãy lấy người đàn ông yêu bạn chứ không nhất thiết là lấy được người đàn ông bạn yêu.
Đàn ông khi được theo đuổi thường có tâm lý đề cao bản thân. Mà cái gì dễ dàng có được thường không được trân trọng. Do vậy, xét trên phương diện là một người phụ nữ… việc chọn Nhân đồng hành cùng tôi suốt quãng đời còn lại quả là một lựa chọn đúng đắn ngay lúc này. Đúng cho tôi, cho bố mẹ tôi, và có lẽ là cho cả Nhân nữa ý chứ.
vậy còn người đàn ông đó… xin lỗi…. thành thực xin lỗi…Ai cũng có một mối tình đã qua mới trân trọng mối tình hiện tại. Tôi từng nói mối tình này của tôi sẽ là một kỉ niệm đẹp mà sau này tôi sẽ kể cho con cháu tôi nghe rồi cơ mà…
Vậy thì tôi…
- có phải tôi ko sinh con được nên nói vậy không?
- em điên hả? nghĩ gì kì vậy trời.
hắn nhìn tôi âu yếm, tôi bĩu môi.
- nếu hai đứa đã quyết vậy, bố mẹ không phản đối, Nhưng Bình nó chuyện con cái không được dễ dàng, con có thông cảm được không?
mẹ tôi lại lo lắng
- dạ không sao ạ. Hôm nay con nghe bác sĩ nói rồi ạ. Bình ko sao đâu ạ. uống thuốc xong vẫn sinh nở bình thường. con chỉ sợ sinh nhiều, phải phiền đến ông bà ngoài này vô trông đỡ.
Nhân nói chuyện tự nhiên khiến bố tôi cười phá ra. Chúng tôi ăn xong và trò chuyện đến hết phim mới đứng lên xách đồ đạc ra cửa.
- taxi đến rồi kìa đi nhanh lên con.
Tôi quay lại ôm bố mẹ rồi đi thẳng vào xe ngồi. tôi ko dám nhìn sang đó vì tôi biết nếu ông ấy ở nhà chắc chắn ông ấy sẽ nhìn thấy tôi. Nhân quay lại bắt tay bố mẹ rồi leo lên xe.
Tạm biệt quê nhà… chúng tôi đi.
- nè… sao lúc nãy dám nói với ba tôi là tôi đồng ý cưới. người ta đã nói gì đâu.
- tôi chỉ cần ba đồng ý thôi.
- ê… tôi mới là nhân vật chính mà
- thì đó, em là Nhân vật chính… em đi đến đâu… phải mang theo tôi tới đó, đấy là điều tất nhiên rồi còn gì.
- ai nói vậy?
- tôi nói vậy, em phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời tôi.
- nè… tôi có làm gì nên tội…
- ai bảo vậy, em bắt người ta quỳ suốt như thế mà bảo ko làm gì.
Tôi bịt mồm hắn.
- tầm bậy… họ cười cho đấy.
- kệ chứ.
Nhân kéo tôi vào lòng ôm lấy.
- sau này tôi sẽ cô gắng kiếm tiền để chúng ta đi vé thương gia.lúc ấy mới ôm nhau được nhiều, giờ dùng tạm
- này.. buông ra, người ta cười cho đấy.
- người ta cũng ngủ hết rồi… em ngủ đi, khi nào đến nơi tôi gọi.
- nhưng mà ôm thế này thì ngủ sao, đến lúc xuống có khi đau lưng chết, mai ko đi làm được đó.
- mai tôi sẽ xin cho em nghỉ.
- nghỉ chi?
- chúng ta về nhà. Tôi muốn nói với bố mẹ để bố mẹ chuẩn bị đồ.
- nè… làm thật đó hả.?
- uh… các cụ có câu, cưới vợ phải cưới liền tay, chứ để lâu ngày lắm kẻ rèm pha.
- còn chơi chữ
Tôi cười
- tôi thấy đúng mà. yêu nhau thật ra cũng ko quan trọng bằng việc hợp nhau. Thông cảm và tha thứ cho nhau, nghĩ vì nhau.
- em chỉ cần biết tôi yêu em, nếu em muốn tôi vấn đáp ứng đủ tháng 30 ngày. Tôi sẽ là một ông chồng ngoan, là một người tình giỏi, là một người ba tốt. còn đâu tuỳ em.
- thật không, cha nào muốn cưới con nhà người ta đều quảng cáo, nè… tôi là người việt nam nhưng ko có tin vào quảng cáo đâu nhé.
- ơ… thế em dùng tôi bao ngày mà em ko biết à. Hay chốc xuống tôi lại thực hiện cho em thấy.
- thôi… thôi… tôi biết rồi.
Nhân cười khoái
- thôi ngủ đi, em nhờ nhé… tôi nói với ba mẹ rồi, chiều mai chúng ta về nhà.
- thế còn sáng.
- thì phải làm bù những ngày nhịn chứ
Tôi đánh hắn, hắn cười hớn rồi kéo đầu tôi dựa vai hắn… một lúc sau mới quay sang tôi thì thầm
- Bình…
- dạ.
- làm vợ tôi nha
- cái gì cơ
- làm vợ tôi nha. Hãy để tôi chăm sóc và yêu em cả đời
hắn rút cái nhẫn trong túi quần đeo lên ngón tay tôi rồi đan vào tay hắn… tôi bất ngờ… tuy ko gian không lãng mạn nhưng tôi thấy mình vui. Có chút hạnh phúc xen lần trong tâm trí, tôi xúc động gục vào vai hắn khóc. hắn lau nước mắt rồi cúi xuống hôn lên môi tôi, chúng tôi ngồi trên máy bay, điện đã tắt nhưng có nhiều ngườicòn thức nên cũng ko dám manh động. Hắn hôn tôi xong rời môi tôi ra thì thầm thêm câu nữa làm tôi sốc luôn một thể.
- tôi đã nhờ chú Đại rồi, sáng mai mình lên làm thủ tục đăng kí kết hôn, rồi chiều mai về nhà.
- sao gấp như vậy.
- tôi ko muốn mất em thêm một lần nào nữa… tôi ko muốn bất cứ thằng nào dòm ngó em.
- thì tôi…
- ko… em chỉ là của tôi, của một mình tôi thôi đấy.