Bình Yên Ấy Là Anh

Chương 24 :

Ngày đăng: 10:48 18/04/20


Chúng tôi quay trở về nhà trong chuyến bay vào sáng sớm. vì vậy cũng ko có nhiều thời gian nói chuyện với nhau. suốt quãng đường đi Nhân nói chuyện với tôi rất ít. Tôi biết Nhân đang hiểu lầm chuyện này… nhưng phải giải thích sao cho Nhân hiểu đây. Bây giờ tôi mới hiểu cảm giác bị người khác hiểu lầm rất đáng sợ… và cảm giác im lặng vì bị hiểu lầm còn đáng sợ hơn.



Chúng tôi đón xe về nhà cất đồ, sau đó tôi quay về công ty. Còn Nhân ở nhà, có lẽ Nhân cần ngủ thêm vì đêm qua Nhân ngủ ít. Tôi bận rộn vì mấy hôm gác công việc lại. đến tối khi về nhà Nhân đã đi ra ngoài. Ba mẹ đã ăn cơm xong và đang ngồi coi ti vi với nhau.



- con chào ba mẹ con mới về.



- bình về rồi đó hả con. Sao không ở thêm ít bữa với ông bà



- dạ… công việc dao này bận nên con về sớm ạ.



- ăn tối chưa? Ăn đi con



- dạ, con ăn ở công ty rồi ạ



mẹ Nhân nhìn tôi không nói gì nhưng ánh mắt khá là khó chịu.



Tôi lên thay đồ rồi đi xuống.



- Ba, mẹ chồng con hôm nay đi đâu đấy ạ?



- ba không biết, lúc ba về không thấy nó, tưởng nó đi cùng con.



- nó đi cùng bọn thằng Duy rồi.



mẹ Nhân trả lời cộc lốc.



- dạ… Duy tới tìm có việc gì không mẹ?



- cô là vợ nó cô không biết sao hỏi tôi.



mẹ Nhân tỏ vẻ không hài lòng.



- em ở nhà thấy nó đi đâu phải hỏi chứ sao lại nói vậy?



- thì giờ nó có gia đình rồi, em quản sao nổi, nói nó còn cãi lại ý chứ.



Tôi ngồi nhìn họ 1 lúc rồi đứnglên.



- con xin ba mẹ lên phòng ạ.



- uh.



Tôi đi lên lấy điện thoại gọi cho Nhân, tiếng chuông vẫn đều mà Nhân không bắt máy.



Tôi gọi 3 lần đều như vậy nên bỏ điện thoại xuống và đắp chăn ngủ. Tôi mệt cả ngày rồi nên đặt lưng là ngủ ngay.



Nhưng chỉ ngủ đến nửa đêm thì Nhân về, tiếng mở cửa phòng làm tôi tỉnh giấc, tôi đưa tay bật đèn. Nhân đi vào phòng bước đi loạng choạng rồi ngồi lên giường.



- Nhân… sao lại say thế này?



- kệ tôi.



Tôi vuốt vuốt khuôn mặt Nhân nhưng hắn gạt ra.




tất cả mọi thứ quay cuồng điên đảo.



tôi nằm đó không quan tâm đến bất cứ điều gì… tôi nhắm mắt vì không muốn thấy Nhân nhưng tôi lại thiếp đi rất nhanh. Cơ thể như có tảng đá đè lên người… tôi mơ thấy bố mẹ, tôi mơ thấy chú… tôi mơ thấy Minh… và tôi rơi nước mắt.



Tôi xin nghỉ ốm ở nhà… cả ngày không chịu ăn gì khiến tôi mệt lả. Nhân pha cho tôi cốc sữa để trên bàn nhưng tôi ko muốn uống, bát cháo cũng ko buồn ăn.



Chị Tám bê khay đồ ăn mới vào phòng cho tôi



- sao cô ko ăn đi.



- em ko đói



- cô bệnh mà ốm đi nhiều quá… nếu ko ăn thì càng bệnh hơn đó



- em ko sao. chị mang hết ra đi, em ko muốn ăn.



- chị Tám… chị Tám đâu rồi



- dạ… tôi đây cô



chị tám đứng lên đi ra ngoài.



- chị vào dọn phòng cho tôi đi



- dạ… cô chờ chút tôi đang dọn bên cô Bình



- dọn gì phòng đó, chị ta ở không không tự dọn được sao?



- cô BÌnh ốm ạ



- ôm gì chị ta… định tranh thủ lòng thương của ba tôi chứ gì?



Con bé Như nói to cho tôi nghe thấy.



- như con nói vậy nó nghe thấy là méc ba bây giờ



tiếng mẹ Nhân nói vọng lên, phòng tôi mở cửa tôi nghe thấy hết



- cho cô ta méc.



Tôi kệ… nằm xuống… nhưng nghĩ đi nghĩ lại… họ là ko ưa tôi, thì tôi ko cần ưa họ… do vậy nếu tôi đau ốm có lẽ sẽ làm họ vui hơn, thế thì không được



Tôi ngồi dậy bê bát cháo ăn… cháo nóng khiến tôi đổ mồ hôi. Cũng thấy người khoẻ hơn nhiều, vết đau bên dưới cũng đỡ nhiều, tôi ăn xong nằm xuống ngủ một giấc… tôi muốn đi làm… thật sự rất muốn đi làm.



2 ngày sau tôi đến công ty. Cho dù Nhân nói tôi ở nhà nghỉ tôi cũng không nghe. Có lẽ giờ chỉ có đi làm mới khiến tâm tình tôi khá lên được. công việc nhiều lắm… tôi liên tục làm thêm giờ hoặc cuối giờ cũng cố gắng ngồi lại đến khi muộn. tôi chán ghét sống ở nơi không khí ngột ngạt, với những con người ngoài nghĩ cách nói xấu người khác thì không có suy nghĩ nào khác hay hơn, ngay cả cái ý thức kiếm tiền cũng không có.



Tôi sợ thấy Nhân, sợ hãi đêm hôm đó… chỉ thấy Nhân đi lại gần là tim tôi như muốn rớt ra… may mà từ hôm đó Nhân cũng chưa đòi hỏi.



Sau cái đêm ấy chúng tôi ít nói chuyện với nhau hơn, đặc biệt là không cười với nhau, đúng hơn là tôi ko muốn nhìn thấy nhân, không muốn nói chuyện với Nhân nữa. Những tổn thương khiến chúng tôi xa nhau, giờ mới hiểu một điều rằng lấy nhau không phải chỉ là cho nhau có 1 gia đình mà chính là cho nhau có một nơi để chia sẻ yêu thương và giúp nhau cùng làm lại.



người ta nói thời gian sẽ giết chết tình yêu, giết chết hôn nhân… nhưng tôi không ngờ, thời giạn của chúng tôi lại ngắn đến vậy.