Bình Yên Ấy Là Anh

Chương 25 :

Ngày đăng: 10:48 18/04/20


Nhân ôm lấy tôi từ phía sau, tôi giật mình



- gì thế em. Là anh mà.



- anh làm em sợ đó. sao sang đây giờ này



- thì người ta nhớ chứ sao?



Nhân cười. rúc rúc vào tóc tôi hít hít.



- lâu rồi vợ không cho anh ôm.



Nhân đưa tay lên bóp ngực tôi. Tôi run



- em… mình ra ngoài ăn tối đi.



- em đang bận việc.



- để mai… giờ anh đói rồi



Nhân đưa tay cất đồ của tôi đi, gập máy tính lại rồi mang đi



- thôi, về nhà làm, mau lên.



Nhân kéo tôi đi, hình như hắn quên cái chuyện hôm nọ rồi hay cố ý không nhớ đến. còn tôi… nỗi tổn thương ăn sâu vào tâm trí khiến tôi ko tài nào nghĩ tốt về Nhân được nữa.



Nhân chở tôi đỗ trước cửa nhà hàng.



- để em gọi điện về bảo ba mẹ ko phải chờ cơm



- thôi… ko cần gọi, ba mẹ ko chờ đâu



- nhưng…



- không cần mà, anh bảo lãnh



Nhân đi vào bên trong dắt tôi theo, hai đứa tôi tình cảm như lúc mới yêu ấy.



- mời anh chị ngồi, anh chị dùng gì ạ



Nhân cười chỉ vào tôi.



- đưa bà xã anh chọn, chị chọn gì anh ăn nấy.



Cô gái phục vụ nhìn tôi ngưỡng mộ. tôi cười nhẹ… nếu nó biết sức tàn sát của nhân thì nó còn ngưỡng mộ được không?



Tôi chọn mấy món ăn mà Nhân thích. Hai đứa ăn xong. Nhân kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về công việc ở công ty, hỏi ý kiến của tôi xem nên làm thế nào. giờ Nhân cũng lớn rồi, suy nghĩ cho công việc nhiều nhưng vc điều khiển cảm xúc chưa được tốt.



Ăn xong, chúng tôi nắm tay nhau đi dạo, cảm giác tình cảm như lúc mới yêu ý… tôi lén nhìn Nhân… ko biết hắn có nhớ chuyện hắn đã làm không nữa. hắn ghen tuông điên rồ như vậy khiến tôi tổn thương vô cùng, trong sâu thẳm đang đấu tranh về hắn… còn thương hay ko còn thương nữa.



- em…



Nhân đứng lại. nhìn tôi




- ấy… nhiều tuổi rồi thì tính luôn đi, nếu có khó khăn gì thì bảo cô, hôm nọ cô cũng mách con nhà bạn, cưới mấy năm ko có giờ có rồi



Nhân và tôi nhìn nhau.



- dạ vâng, con cảm ơn cô.



- uh… nếu như mà chậm thì hôm nào qua cô nhé.



Cô tốt bụng cười với chúng tôi



Tôi cũng chỉ biết vâng rồi đưa nhau lên phòng. Khi đi đến cầu thang câu chuyện của tôi bắt đầu được đưa ra bàn tán.



- lấy nhau về nửa năm trời mà ko thấy đả động đến chuyện con cái hay nó bị vô sinh rồi.



- tôi có thấy nó nói gì với tôi đâu.



- thì có ai nói với ba mẹ chồng là con không đẻ được.



- con bé này lừa được thằng Nhân chắc cũng ko phải dạng vừa. hay trước nó lăng nhăng uống nhiều thuốc tránh thai giờ muốn đẻ cũng ko đẻ được đâu, như con bé nhà chị Mĩ... giờ chạy chữa khắp nơi ko sinh được, bác sĩ bảo lạm dụng thuốc tranh thai đó.



- thế hả?



Tôi nhìn Nhân ai ngại, chúng tôi nhìn nhau... cổ họng tôi nghẹn lại vì ấm ức. Hai mắt bắt đầu đỏ



Nhân nắm tay tôi động viên.



- không phải đâu, nhiều khi bẩm sinh là do cơ thể chứ ai cũng vậy thì chết à.



- làm gì có ai thế, xinh đẹp giỏi giang tốt đẹp đã có khối thằng theo rồi, chả chờ đến ba mấy mới về đây.



- bà nói thế oan cho con nhà người ta, rồi gia đình lại hiểu lầm con bé, tôi thấy con bé cũng là đứa ngoan ngoãn phúc hậu.



- bà chỉ được cái tin người



Tôi nghe đến đay chán nản bỏ lên phòng. Nhân đi theo tôi, vào phòng đóng cửa ôm lấy tôi từ phía sau, tôi khóc.



- anh xin lỗi.



Tôi vẫn khóc vì ấm ức...



- họ nói Nhân có tin ko?



- anh tin vợ anh. Anh có phải thằng ngu đâu, đi khám ba nhiêu lần bác sĩ đâu có nói thế.



- em xin lỗi.



- ko... em đừng xúc động... phải vui vẻ con mới về.



Tôi quay lại ôm lấy Nhân nức nở. Tôi muốn có con lắm chứ... mà nếu như tôi dễ đậu thai thì giờ tôi đã không đứng đây... có khi cũng là mẹ của mấy đứa rồi... nhưng mà cuộc đời bất công không cho tôi được thế.



liệu rằng với cái suy nghĩ hạn hẹp của mẹ Nhân có để tôi yên trong chuyện này hay không?