Bình Yên Ấy Là Anh

Chương 29 :

Ngày đăng: 10:48 18/04/20


Trước những cơn bao tố,thường thì bầu trời đều rất xanh trong.



ra.



Chúng tôi cứ sinh hoạt cường độ cao như vậy. tôi thấy Nhân rất khoẻ là đằng khác, có được ông chồng chiều hết ham muốn của vợ thật là vui.



Nhưng cảm giác ham muốn đó chỉ kéo dài nửa tháng. hết nửa tháng, cơ thể tôi lại trở về trạng thái bình thường.



Buổi tối, tôi rúc vào lòng Nhân ngủ, tôi ko thấy thèm thèm và khao khát gần gũi với Nhân như trước kia, có lẽ Nhân cảm thấy hụt hẫng.



- vợ… sao mấy hôm nay không cần anh nữa.



- hì… mấy nay em nhiều việc quá nên thấy mệt, để mai nha.



- mai mấy hôm rồi.



- hí… tại Nhân ham ăn thịt thì có.



- hứ… nếu k ham có mà chết à?



Nhân hôn tôi, rồi lại rúc vào… đúng là mấy hôm ko cho hắn mần rồi. tôi lại ôm hắn và chiều theo, nhưng quả thật hứng thú chạy đi đâu mất.



Làm việc như là trả bài và trách nhiệm thôi. dạo này tôi lạ lắm.



- Bình … đợt này cháu qua bên đối tác theo dõi xem họ triển khai sản phẩm đến đâu rồi nhé.



- dạ.



- chịu khó đi xa nhé, hay để chú bảo người đưa đi..



- có mấy chục cây thôi mà chú, cháu không sao.



Chú Đại gật đầu. tôi ôm đống giấy tờ ra bàn. dạo này lại nhiều việc, tất cả mọi người đều tranh thủ, cuối năm mà.



Tôi về nhà vội vàng vì bố tôi báo nay nhà có khách. Tôi cất đồ vào cặp rồi đi ra sảnh.



- Bình… cháu về đấy à?



- dạ vâng



- lên chú đưa về.



- chú cũng qua nhà cháu ạ.



- uh… bố cháu bảo qua uống rượu, nay nhà có khách à?



- dạ… cháu không biết, bố cháu nói thế



- vậy về đi không thì ông ấy chờ.



Hai chúng tôi đi vào xe ngồi, về đến nhà, mọi người đã ngồi hết vào bàn ăn… công nhận là cũng có đến 4-5 vị khách, bàn ăn trở nên chật chội.



thấy chúng tôi về mọi người quay ra nhìn.



- Đại với Bình về rồi đấy hả?



- vâng anh.



- vào ngồi đi, chúng tôi mới ngồi thôi, nhanh lên không hết rượu



- ông yên tâm, rượu nhà tôi thì không bao giờ hết



Haaaa



- nhất là hôm nay có anh em qua nhà tôi vui thế này, nhất đình phải tâm sự đến nơi.



mọi người cười ồ lên, tôi lịch sự bước vào.



- dạ… con chào ba mẹ, chào các chú con mới về ạ.



mọi người quay ra nhìn tôi, tôi giật mình…. người đàn ông ngồi quay lưng lại phía tôi….



tôi nhìn Nhân, ánh mắt Nhân rất tệ… bố tôi thì cười tươi. thấy tôi khó xử như vậy chú Đại kéo tôi.



- đi lên nhà thay đồ đi rồi xuống.



- dạ



Tôi quay lên mà lòng rối bời… ông ấy quen bố tôi, giờ lại mở rộng kinh doanh trong này nên việc vào đây thường xuyên là đúng, nhưng cứ cái đà này tôi sống sao với tính hay ghen của Nhân đây.


- Nhân, có chuyện gì? sao anh đi đường không để ý vậy?



Nhân ngồi im không nói gì. người đàn ông xe bên cạnh mở cửa bước ra nhìn hai chiêcs xe dính vào nhau. Ông ta nói gì đó, tôi ko nghe ra nên mở cửa bước ra giải thích.



Sau một hồi khuyên can anh ta bình tĩnh thì nhân của tôi cũng bước ra.



- này ông, tôi nhận sai, ông đưa xe về gara sửa đi hết bao nhiêu tôi trả. Ok.



- kêu cảnh sát giao thông qua xử lý đi



- được, vậy ông đứng đó chờ cảnh sát qua nhé, vợ chồng tôi đang vội



Nhân đóng cửa xe rồi vẫy taxi.



- này… anh không sợ mất xe à?



- sợ cái gì. Em đừng lo.



Chúng tôi vào xe và đi về phía trước. quên cả việc mua quà. Trên cả quãng đường Nhân dường như im lặng không nói gì hết. tôi cũng không hiểu vì sao Nhân tự nhiên lại lạ như vậy.



Chúng tôi vẫn nắm tay nhau nhưng Nhân lần này ít nói hơn bình thường. Đêm về cũng không đòi hỏi chuyện vợ chồng nhiều nữa. tôi thở phào. Dạo này tôi mệt thật sự rồi. tâm tình cũng bất ổn lắm.



Hôm nay tôi về muộn, cuối năm thì công việc phải giải quyết rất nhiều. do vậy việc làm tăng ca nhiều khiến tôi thấy mình mệt mỏi. tôi thèm ăn bánh ngọt, cái loại bọc socola que ý. Hôm bữa đã mua một hộp rồi mà ăn tí hết, giờ muốn ăn quá. Tôi đi qua siêu thị mini hôm trước tôi gặp ông ta. Cơn thèm ăn của tôi dâng lên khiến tôi không kìm lòng được mà bước vào.



mắt trước mắt sau.



Nhìn tôi giống kẻ trộm lắm đúngkhông?



Tôi đi vào siêu thị mà bị mấy cô nhân viên theo dõi không ngừng, đúnglà một lần bất tín thì vạn lần bất tin. Tôi đi ngay vào quầy bánh. chọn… chọn… tìm tìm mãi mới được mấy hộp bánh đó, tôi vui như tết, quên cả việc có thể ông ấy sẽ ở gần đây. Tôi nuốt nước miếng cái ực. quả này tôi sẽ ăn hết cả hộp này luôn ý.



Tôi thò tay vào bên trong lục xem còn hộp nào không để mua nốt.



- em lấy gì vậy? để tôi lấy cho.



Ông ta nhìn đống bánh trên tay tôi.



- nó ở trên này này



Ông ta với tay lên trên giá cao nhất, trên đó có cả thùng ý chứ… tôi thấy thế mà mừng.



- em lấy thêm mấy hộp nữa để tôi lấy cho.



- 3 hộp.



Tôi nói trống không. Ông ấy đưa cho tôi 3 hộp bánh tôi cầm ngay ra quầy thanh toán mà không buồn cảm ơn.



- em dạo này sống tốt chứ?



Tôi ko trả lời.



- cậu ấy đối xử với em có tốt không?



Tôi coi như không nghe thấy, cô bé Nhân viên báo hoá đơn cho tôi, tôi đưa tiền rồi đi thẳng ra cửa.



Không nhìn lại ông ta



- Bình. Tôi chỉ muốn nói là ngày mai tôi về bắc, em có muốn gửi gì về cho bố mẹ không? Hay có cần gì ngoài đó thì tôi mang vào giúp.



- thôi đi, để cho tôi yên đi được không? Tôi không cần gì hết, chỉ cần chúng ta đừng gặp nhau, tốt nhất là ông lên chuyển công ty ra khỏi chỗ tôi đi. đừng có ở đây mà gây khó dễ cho tôi nữa. môt lần là quá đủ mệt mỏi với tôi rồi. ông làm ơn buông tha cho tôi đi được không?



Tôi gay gắt. ông ấy đứng im. Cúi xuống không nói thêm câu gì.



- cứ coi như tôi cầu xin ông. đừng đến gây khó dễ cho tôi nữa. tôi đang rất hạnh phúc rồi.



Ông ấy vẫn đứng im. Tôi định quay đi thì có tiếng gọi với



- này… chú em… chú em



Hai chúng tôi quay ra nhìn ông bảo vệ đang chạy đến gần chúng tôi.



- có chuyện gì vậy bác.



- lúc nãy vợ chú đưa tiền mà không cầm tiền thối.



Người bảo về đưa cho ông ấy tiền. ông ấy nhận lấy rồi đưa cho tôi, tôi chưa kịp cầm thì có người lên tiếng



- vợ chú….



Tôi giật mình, đánh rơi cả túi bánh xuống đất. giọng nói ấy… trời đất ơi…