Bình Yên Ấy Là Anh
Chương 30 :
Ngày đăng: 10:48 18/04/20
Nhân bước lại phía chúng tôi. ánh mắt đầy tức giận.
tôi sợ đến run lên. Tôi bước lùi lại mấy bước, ông ấy thấy tôi sợ như vậy thì tiến lại phía Nhân và chặn Nhân lại.
- chúng tôi chỉ vô tình gặp nhau thôi. cậu đừng hiểu lầm.
- ông tránh ra.
- cậu bình tĩnh.
- ông tránh ra.
Nhân quát rất lớn. hai mắt đầy lửa nhìn ông ấy. còn ông ấy vẫn đứng đó. có lẽ nhìn qua cũng hiểu tôi đang phải chịu đựng những gì. Nhân điên lên
- nếu tôi không đi theo cô thì không biết cô còn đối xử với tôi như thế nào nữa.
Tôi đứng im.
- tôi đã nói là chúng tôi chỉ vô tình gặp nhau thôi, chúng tôi không có gì mờ ám hết.
- không có gì mờ ám sao? vậy ông mò đến đây làm gì? vẫn còn lưu luyến nhau lắm đúngkhông?
- cậu bình tĩnh. Cô ấy vào mua bánh và chúng tôi gặp nhau trong đó. tôi sống ở gần đây. chứ tôi không tìm và cô ấy cũng ko gặp tôi. vừa rồi là cô ấy bỏ đi và tôi đuổi theo. Tôi xin lỗi đã làm cậu hiểu lầm. cô ấy là cô gái tốt, hãy tin cô ấy.
Nhân nắm chặt tay.
- ông thôi đi và tránh xa vợ tôi ra.
Nhân bước về phía tôi, tôi run đến mức sắp không đứng vững rồi, tim tôi như muốn rụng cả ra ngoài. Nhân nắm chặt lấy cổ tay tôi lôi đi nhanh đến mức tôi phải chạy theo. bỏ quên cả hộp bánh đã gây ra vụ này.
Đi ra đến xe, nhân mở cửa ấn tôi vào trong rồi đi sang ghế lái ngồi và phóng vù đi rất nhanh. Nhanh như cái cơn thịnh nộ Nhân đang có. Đi được một đoạn có lẽ tâm tình chưa thoả mãn Nhân đỗ lại
- cô nói đi, cô với anh ta vẫn còn yêu nhau đúng không?
Tôi tròn mắt nhìn Nhân.
- cô nhìn cái gì, nếu tôi không đi theo cô thì sao có thể thấy cô qua lại với nó.
- là Anh theo dõi em à?
Tôi tròn mắt nhìn.
- uh đó, tôi theo dõi đó. nếu tôi thả cô ra có khi cô cắm sừng tôi rồi. Thảo nào mà mấy hôm nay cô không cần tôi nữa.
- anh nghĩ em tệ thế à?
- cô thế nào cô phải hiểu.
- em thấy em không có gì mờ ám cả. em mua bánh, ông ta nói sắp về nhà và muốn gửi bố mẹ cái gì ông ta cầm giúp. thế thôi. nhưng em ko nói thêm gì. em chỉ nói không muốn gặp ông ta nữa.
Tôi cố giải thích. Đây là lần đầu tiên tôi cô gắng giải thích với một ai đó chuyện mình làm. Còn bình thường thì tôi không bao giờ làm vậy cả.
- vậy cô đến đây làm cái gì?
- em muốn ăn bánh.
- nhà tôi không có bánh cho cô ăn chắc.
- anh thôi đi, anh không biết sống trong nhà anh ngạt thở đến thế nào đâu. anh đừng có nghĩ em tự do muốn làm gì thì làm.
- thôi… chị cứ vào đi, dù sao siêu âm cũng ra mà.
Không phải tôi ko biết cái que thử thai mà tôi vui quá quên mất đó. tôi ngốc thật.
Tôi nằm lên cái giường trắng tinh.
- vạch áo lên nào. Kéo quần thấp xuống
Tôi nhìn bác sĩ ái ngại
- chị này lần đầu đi khám thai à?
- dạ
- không phải ngại đâu. cũng bình thường mà. vạch lên nhanh nào
Bác sĩ bôi kem vào cái đầu siêu âm rồi đưa lên bụng tôi đưa qua đưa lại rồi dừng lại mắt tập trung vào màn hình.
- chị lấy chồng muộn hay bị hiếm.
- dạ… cả hai ạ.
- lấy chồng lâu chưa?
- một năm rồi ạ.
- vậy có bị nói vì chậm con không?
- dạ… chút chút ạ.
Bác sĩ vẫn hướng mắt lên màn hình đưa qua đưa lại rồi trầm ngâm
- vậy về nhà bảo cả nhà mổ heo ăn mừng đi nha.
- gì ạ?
Tôi cố nghe cho rõ.
- được 7 tuần rồi. thai làm tổ rồi đó, cứ thế mà lớn thôi, về chịu khó ăn uống, và hạn chế làm việc nặng nhé.
- dạ
Tôi vui lắm… vui đến không tài nào tả nổi. tôi cầm tờ siêu âm trong tay… tôi có Thai rồi các bác ạ… tôi vui quá… vui đến phát khóc luôn ý chứ.
Tôi cầm điện thoại. giờ này tôi sẽ gọi cho ai trước nhỉ. Tôi muốn nói chuyện với mẹ… không… tôi nên gọi cho nhân và nói với anh ấy rằng chúng tôi có con… tôi vui quá… tôi muốn thấy Nhân chạy đến ôm tôi, hay bế tôi lên hạnh phúc cũng được, chúng tôi sẽ là một gia đình nhỏ, và Nhân sẽ là một người cha tốt. Nhất đinh khi có con Nhân sẽ không còn trẻ con như vậy nữa đâu.
Tôi bấm số Nhân…điện thoại vang lên một tiếng kêu quen thuộc
- í ò e…
- í ò e
Nhân tắt máy. Tôi khẽ thở dài thất vọng. hoá ra những kế hoạch tôi vừa đặt ra dường như chỉ là tưởng tượng thôi. Tôi định bấm điện thoại báo cho mẹ. nhưng mà mẹ hỏi Nhân thì tôi biết nói thế nào bây giờ.
đắn đo một hồi tôi quyết định chưa gọi cho ai cả, chờ nhân về báo cho Nhân trước đã. Mà tôi cũng không biết bao giờ Nhân mới vè cơ. Có ông chồng như này mệt thật.