Bình Yên Ấy Là Anh

Chương 31 :

Ngày đăng: 10:48 18/04/20


Bạn đã bao giờ phải đi tìm chồng về chưa? cảm giác ấy như thế nào vậy?



Tôi chờ Nhân 3 hôm nay mà không thấy Nhân về. bữa ăn tối Ba tôi hỏi



- Nhân đi đâu mà mấy hôm nay không thấy nó về nhà vậy Bình?



- dạ…



Tôi giật mình ngẩng lên nhìn ba mẹ.



- mấy hôm không thấy đến công ty, ba gọi ko nghe máy. Hai đứa giận nhau à?



- dạ vâng



Tôi cúi xuống.



- chị cũng hay thật đó. vợ chồng giận nhau mà nó bỏ đi như vậy chị cũng không thèm đi tìm nó về



Tôi cúi xuống. tôi ko dám nói Nhân ghen mà bỏ đi, nhưng Nhân cũng quá thật khi mà hắn đi không đường về như thế.



Tôi vào phòng. Ba tôi vừa nói mặc cho nó đi, tôi đàn bà con gái ko cần tìm, có chân nó tự về nhưng mà hắn là chồng tôi, là ba của con tôi. tôi không muốn con tôi cứ phải sống trong cảnh này, càng không muốn con thiếu tình yêu thương của gia đình. do vậy tôi nhường bước cho hắn. tôi cầm điện thoại lên.



- alo em nghe chị.



- Nhân đi mấy ngày nay, em biết Nhân ở đâu không? Nói chị biết đi



- em có gặp nó mấy bữa nay đâu, em đi làm mà.



- vậy kêu bạn bè tìm Nhân cho chị. nhanh nha



- vâng, chị chờ chút để em hỏi chúng nó xem chúng nó có biết không nhé.



- uh



Tôi cúp máy, nửa tiếng sau kiệt gọi lại



- chị, nó không sao đâu, chị đừng lo.



- không lo nó có sao, mà chú kêu nó về hộ chị.



- kệ nó, nó đi chán nó về chị ạ



- đây không phải cái chợ. chú làm thế nó hỏng chị biết kêu ai. hay chú dẫn chị đến đó đi.



- dạ…



- thôi chị ạ. chị ở nhà em đến kêu nó cho.



- thôi, để chị tự đến, qua đón chị đi.



- chị



- kiệt, có nghe chị không?



- dạ



Tôi cúp máy. Tôi biết nó sẽ đón tôi mà. tôi mặc chiếc áo khoác. đội mũ kín. kiệt cẩn thận đến mức đón tôi bằng ô tô.
Tôi nhớ ông ấy… tôi hận ông ấy… tôi … có lẽ suốt cả cuộc đời này sẽ không tha thứ cho ông ấy nữa.



- vợ ơi… đừng im lặng với anh như thế, anh xin em.



Nhân ôm lấy tôi từ phía sau, tôi khóc, khóc nức nở. Nhân kéo tôi quay lại, hắn cũng khóc.



- anh xin vợ đấy.,… vợ đừng bỏ anh. Anh chết mất.



- vợ đánh anh đi, chửi anh đi, đánh đi



Nhân lấy tay tôi, đánh vào người hắn, tôi giật lại. tôi thu mình lại.



- vợ đừng im thế, anh xin đó, anh biết anh sai rồi mà. anh xin mà



hắn khóc kéo tôi lại ôm, tôi đẩy ra.



- cút…. Cút ngay.



- không… anh sai rồi mà



- cút ngay. đừng có động vào tôi



- anh xin mà vợ ơi



hắn khóc như trẻ con. Tôi đẩy hắn ra tôi vùng dậy.



- anh có đi không hay để tôi đi



- anh xin mà… anh biết anh sai rồi. anh sợ vợ giận nên anh không dám về. giờ anh về rồi, vợ ơi anh không tái phạm nữa… anh sai rồi



hắn mò xuống giường ôm chặt lấy chân tôi khóc nóc xin xỏ. tôi đẩy hắn ra, còn hắn không chịu rời… tôi thấy khó thở quá… bụng quặn lên… không được… tôi không được xúc động không tốt cho con. Có nguy cơ xảy thai đấy. tôi đứng im…



- giờ anh định thế nào.



- anh không dám thế nữa… vợ nói gì anh nghe.



- anh lấy lý do ghen tuông để đi chơi, cặp kè, anh ngủ với nó rồi anh về với tôi làm gì.



- không… chỉ là lúc đó anh say quá, không biết gì cả… anh không yêu nó, anh chỉ yêu vợ thôi, vợ tha cho anh đi.



- được rồi, nếu anh muốn được tha, thì anh đi ra ngoài. Tôi cần được yên tĩnh.



- không



- nếu anh không ra tôi nói với ba… là tôi muốn ly hôn đó.



- không… anh ra… anh ra…



hắn ôm chân tôi một lúc rồi đứng lên đi ra ngoài. trước khi đi còn quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nước tội nghiệp… tôi quay đi không thèm nhìn.



Đến khi cửa phòng đóng lại… tôi mệt mỏi nằm lên giường… cuộc đời tôi… không còn gì để mà nói nữa.



Nhưng tôi nghĩ đến con, tôi có nên nói ra lúc này không… hay cứ để thêm một thời gian nữa xem hắn có ăn năn hối lỗi có thay đổi không…bởi tôi cũng mong con tôi có một người cha tốt, hết lòng yêu thương… chứ không phải một người cha vô tâm, vô trách nhiệm… thích gì làm nấy…



Tôi không biết mình có nên tha thứ hay không?