Bình Yên Ấy Là Anh
Chương 32 :
Ngày đăng: 10:48 18/04/20
Hôm sau tôi lại quay trở lại với công việc. cho dù người ngợm mệt mỏi vì em bé đang trong thời kì thai nghén. Không giống như những cô con dâu nhà giàu khác… tôi vẫn lao đông và sinh hoạt như một cô gái bình thường.
Nhân cũng đã quay trở lại đi làm. chỉ có điều chúng tôi không nói chuyện với nhau.
Mà đúng hơn là tôi không muốn nói chuyện với Nhân, nên nếu hắn có nói gì tôi cũng chỉ im lặng.
- vợ…
Nhân đứng trước bàn làm việc của tôi, khuôn mặt mệt mỏi buồn bã.
- anh mang nước suối đến này, vợ uống đi.
Tôi nhìn chai nước trên tay hắn rồi lại cúi xuống không trả lời cũng ko đón lấy nó tươi cười như mọi khi. nếu là bạn chắc bạn cũng như tôi, và có người còn tệ hơn khi ném đá vào đó ý chứ.
Tôi không trả lời. Nhân đứng đó chút rồi kiếm chỗ ngồi chờ tôi tan làm. Khuôn mặt buồn bã suy tư luôn nhìn tôi. có phải hắn hối hận hay hắn sợ điều gì? hắn bây giờ chẳng giống hắn ghen tuông mấy hôm trước. lúc ghen thì tôi sợ còn lúc yếu lòng này thì tôi chán, cứ bình thường thôi… dễ sống hơn không.
hắn chờ đến lúc tôi tan làm. Hầu như ngày nào tôi cũng là người về cuối cùng ý chứ.
Một phân là tôi ko muốn gặp hắn, một phần là tôi không muốn về nhà gặp mẹ Nhân. Nhìn khuôn mặt bà ấy bao nhiêu mệt mỏi của tôi lại dâng lên như sóng cuộn.
Lúc tôi đi ra ngoài thì trời đổ cơn mưa. Nhân bước theo tôi ra nhà xe.
- vợ, để anh đưa vợ về. mưa lắm.
Tôi đứng im. Nhân lay tay tôi.
- anh đưa vợ về… đừng giận nữa.
Nhân ánh mắt buồn lắm ý.
- nha…
Tôi nhìn hắn. tôi đồng ý, vì giờ nếu tôi về sẽ cảm lạnh mất. phụ nữ có thai không được để bị cảm lạnh mà.
Tôi ngồi vào xe, hắn lái đi ra ngoài.
- vợ… mình đỗ lại ăn tối rồi về nhé.
Tôi lắc đầu, tôi ko muốn ăn gì cả. ăn gì cũng cảm thấy buồn ói thôi.
- em cứ vậy sẽ bệnh đó. nhìn em xanh lắm em biết không?
- giờ anh còn quan tâm tôi nữa sao?
Nhân giật mình nhìn tôi.
- anh biết anh sai rồi mà.
- sai một lần còn sửa được, chứ 2-3 lần thì chữa sao?
- anh mới chỉ có một lần thôi mà. anh thề… anh thề anh không bao giờ tái phạm.
Tôi cười buồn. đàn ông lời hứa của họ chẳng còn giá trị với tôi nữa rồi. tôi không trả lời mà ngả ra ghế thiu thiu ngủ. đến lúc về nhà Nhân đánh thức tôi.
- hay là em về nhà mình làm đi, chứ em như thế này thì…
- anh không sợ tôi ko cho anh đi với nó à?
- không. Anh nói anh chừa rồi mà. nha
Tôi mở cửa đi ra ngoài. Tôi vào phòng, mệt mỏi đặt túi xuống, cả người tôi như bay trên mây, tôi đói nhưng ko muốn ăn. Tôi lục trong túi cái bánh ngọt.
- em đừng ăn cái đó. không có dinh dưỡng gì hết.
Nhân cau mày.
Tôi không gật đầu mà nhìn vào mắt Nhân
- em muốn hỏi nhân một chuyện
- uh
- tại sao Nhân làm thế?
- anh đã nói là anh say rồi mà. anh thế. Hôm đó anh qua đó uống với chúng nó, không biết sao đến lúc anh say chúng nó đưa anh vaò khách sạn. lúc đó anh … anh xin lỗi
Nhân cúi xuống
- giờ nếu vợ đòi bỏ anh thì anh chết mất. anh biết anh sai rồi, từ giờ anh thề không bao giờ qua đó nữa
- vậy sao Nhân không về.?
- vì anh sợ… anh sợ vợ biết đòi bỏ anh
- giờ muốn bỏ lắm.
- không… không… anh biết lỗi rồi, anh chừa rồi đừng mà. anh khổ lắm.
- vậy Nhân thương em không?
gật gật
- vậy Nhân có biết em thương Nhân không?
gật gật.
- vậy Nhân có hiểu em không?
gật
- vậy sao Nhân ghen tuông mù quáng vậy. nhân làm vậy là Nhân khiến em mệt mỏi lắm. vợ chồng phải hỏi cho cặn kẽ sau đó mới kết luận, đừng hở cái là bù lu lên thì bỏ nhau sớm thôi.
- uh… anh biết rồi, anh sẽ sửa.
- nhớ câu đó nhá.
- nhớ…
- còn tái phạm sao?
- thì vợ bỏ anh không dám kêu trời.
- nhớ nhá
- nhớ….
- tối về viết hợp đồng đó nha
- uh… à quên vâng
Nhân cười tươi, nắm tay tôi ra về. nhìn Nhân vui như đứa trẻ tôi cũng hạnh phúc lây.
Là tôi cho nhân cơ hôi,. Cho tôi cơ hội, và cho con có cuộc sống gia đình… tôi muốn con có vòng tay yêu thương của ba… cho nên tôi có thể bỏ qua cho Nhân lần này.
Chúng tôi lại sống một cuộc sống bình thường, nhưng chỉ có điều tôi chưa nói với Nhân chuyện tôi có bầu vội, tôi tính để tuần sau đi khám lại rồi đưa Nhân đi cho Nhân bất ngờ, cũng coi như món quà mừng 1 năm ngày cưới cửa chúng tôi.
chắc lúc ấy Nhân sẽ hạnh phúc lắm.
bác sĩ nói tôi nên hạn chế việc vợ chồng,do vậy, tuy đã làm lành mấy ngày nay, nhưng tôi không cho nhân động vào người. tôi sợ Nhân làm mạnh sẽ ảnh hưởng đến con. Nhân tỏ ra không hài lòng nhưng vì vừa làm sai nên cũng biết điều lắm.