Bình Yên Ấy Là Anh

Chương 33 :

Ngày đăng: 10:48 18/04/20


Tôi vừa đến công ty thì Chú Đại gọi tôi vào



- Bình, chú có việc cần nhờ cháu.



- vâng.



- chiều nay chú cháu mình đi công chuyện.



- có chuyện gì vậy chú.



- là chuyện mấy lô hàng ơ dưới kia có vấn đề, giờ chúng ta mà chờ thủ tục thì không kịp, chi bằng mình xuống dưới đó giải quyết nhanh chuyện này. tốn kém chút nhưng được việc



- chú hẹn gặp họ chưa ạ?



- chú có hẹn nhưng họ chần chừ



- chú cháu mình chịu khó xuống đó chờ gặp họ vậy.



- dạ.



- cháu chuẩn bị đi rồi đi



- vâng.



Tôi thu dọn đồ đạc để đi theo chú cả quãng đường khá xa. giờ có bầu rồi nên cơ thể cũng mệt mỏi vô cùng. Chúng tôi chờ đợi cả ngày trời mới mời họ đi ăn được bữa tối.



Trong bữa cơm, chúng tôi cố gắng đề cập đến vấn đề cần giải quyết, sau khi mọi việc đã tạm ổn, chú Đại mời họ đi ăn khuya… cái câu đi ăn khuya của các lãnh đạo có lẽ các bạn hiểu đúng không ạ.



Tôi ngồi vào trong phòng hát, vui vẻ tiếp đãi họ, cho đến khi mấy cô em xinh đẹp đi vào thì tôi bị đuổi vào một xó tôi vì quá mệt mà ngồi một góc ngủ gật gù, bỏ mặc những người đàn ông cùng men rượu và men tình đã hỗn loạn, tất nhiên vấn đề này là vấn đề nhạy cảm nên tôi sẽ không nói nhiều. nhưng khi chúng tôi chuẩn bị về nhà thì đã là hai giờ sáng.



Chú Đại dường như đã say, tôi ko biết lái xe hơi cho nên không còn cách nào khác là để chú lái. Tôi cũng vội về nhà mà. tôi gọi điện cho Nhân mấy lần mà Nhân không bắt máy, nhắn tin hắn cũng không trả lời là sao?



Lúc sáng Nhân cũng có nói với tôi là bữa nay Nhân đi tiếp khách cùng ba mà. cuối năm thì tiệc rượu nhiều vô kể ý. Có lẽ nào hắn lại say quên đường về không?



Chúng tôi chạy được một quãng khá xa, tôi thấy chú Đại cũng không còn tỉnh táo nữa



- chú… hay chú cháu mình nghỉ ở đây, chứ chú say rồi cháu không an tâm.



- cháu yên tâm đi. chú quen rồi



Tôi khẽ thở dài rồi nhìn về phía trước. đúng là tôi lo lắng cũng không thừa chỉ một lúc sau ông ấy mất lái đâm vào cái cây ven đường. may mà chúng tôi đi với tốc độ chậm. Tôi sợ chết nên chọn ghế sau ngồi, do vậy,. cái đầu xe méo nhưng mà người ngợm không sao, chỉ có cái điện thoại của tôi là chết đứ đừ vì kẹp vào cái ghế… xong… xong rồi



Chúng tôi lấy lại bình tĩnh rồi mở cửa xe đi ra. giờ là hai giờ sáng., chỉ có xe công đi ngoài đường thôi.



- điện thoại chú hết pin rồi, cho chú mượn điện thoại để gọi cứu hộ



- máy cháu rơi vỡ rồi không gọi được.



Chú cau mày nhưng có lẽ đã tỉnh táo hơn.



- vào xe ngồi chờ chú, chú nhờ xe gọi hộ



Tôi ngoan ngoãn vào xe ngồi chờ đợi. một lúc sau xe cứu hộ đến kéo xe chúng tôi về., theo sau là một chiếc xe con chở chúng tôi. vì tôi đã thấm mệt, cho nên tôi không bận tâm gì mà lăn ra ngủ trên xe, cho đến khi xe về tới nhà lúc ấy trời đã chập choạng sáng.



Tôi mệt mỏi, anh lái xe chạy lại mở cửa cho tôi đi xuống.



- có cần anh dắt vào không?



- thôi, em chỉ say xe thôi mà… em không sao



Tôi cười lịch sự chào anh rồi chào chú đi vào nhà. Tôi không biết rằng Nhân đang đứng ngoài cửa sổ nhìn chúng tôi, đến khi tôi mở cửa đi vào phòng, Nhân vẫn ngồi đó trong bóng tối



- cô đi đâu mà giờ cô mới về.



Nhân nói lạnh lùng.



- em đi cùng chú Đại.



Tôi mệt mỏi ngồi xuống giường. Nhân đầy mùi rượu, chắc là đã uống say



- chú Đại? chú tôi ko đi cái xe màu đó đâu.



- xe chú hỏng mà.



- hỏng thì cô cũng phải nói với tôi một tiếng. đằng này cô tắt máy…



Nhân nắm chặt cánh tay tôi, hai mắt đỏ ngầu



- cô tưởng tôi ngu sao? Tôi ko nhìn thấy cô đi xuống từ xe ông ta sao?



- ông ta, anh đừng có ghen tuông vô lý, ông ta là ông nào?



Tôi sực nhớ về cái màu xe tôi vừa đi đúng là giống màu xe ông ấy thật nhưng cũng đâu đến nỗi lại gây hiểu lầm như vậy.



- không ông ta thì là ai, ông ta dắt cô vào nhà đấy còn gì. Tôi ko ngờ cô lại có thể đối xử với tôi như vậy



- anh điên à… tôi đã nói với anh là anh phải nghĩ, phải xem xét trước khi nói cơ mà.


- ba mẹ, con xin phép ba mẹ, giờ chúng con không thể nào quay lại được nữa… con xin phép ba mẹ con về bắc với ba mẹ con



- con về đi, tới nơi ba sẽ gọi điện cho ông bà ngoài đó để xin lỗi.



- dạ.



- bao giờ con bay.



- tối nay ạ.



- uh… vậy đi đi cho sớm.



Ba đứng lên tiễn tôi, Nhân lon ton phía sau, hai mắt đỏ lắm.



- Bình…



Tôi đứng lại nhìn hắn… tôi mím môi… giờ tôi ko khóc nữa đâu… tôi đủ mạnh mẽ rồi.



- Nhân nhớ lời tôi dặn nhé… xin lỗi vì đã có lúc tôi nhỡ lời, nhưng tôi mong đến phút cuối cùng làm vợ chồng chúng ta cũng chia tay trong vui vẻ, tôi không còn trách nhân nưa… đừng suy nghĩ nhiều.



- con cứ về bắc đi. chuyện ly hôn của hai đứa ba sẽ lo



Nhân đứng nhìn ba, hắn khóc, ba hắn cũng rơi nước mắt



- ba… tai sao ba làm thế… con xin ba…ba ác thế



bốp



- cái tát này tao tát cho con bình



bốp



- cái này cho cháu tao.



- mẹ con chúng mày… kể từ giờ phút này đừng bao giờ gọi tao là ba nữa, còn bà… tôi ko thể chịu đựng bà được nữa rồi. các người tự lo cuộc đời của các người đi.



tôi quay lại nhìn nhưng không ý kiến gì cả. ba đã đúng khi cần dậy họ cách trưởng thành… chỉ tiếc là tôi ko được nhìn thấy họ nữa… thôi thì chúc họ vui vẻ bước tiếp trên con đường đời đầy chông gai này.



tôi đứng chờ đến lượt bay của mình… vài phút nữa tôi sẽ rời xa cái thành phố này… nơi gắn bó nhiều kỉ niệm … khi tôi đến với hai bàn tay trắng và giờ trở về cũng chỉ với Hai bàn tay, nhưng hằn trên ngón dấu vết của chiếc nhẫn đã dang dở…



lần đầu tiên tôi gặp Nhân, lúc chúng tôi quen nhau, yêu nhau, và lấy nhau… tất cả sẽ là những kỉ niệm, những bài học tôi mang theo suốt cả cuộc đời



tôi không trách móc Nhân hay bất cứ ai khác… là chúng tôi không có duyên… thì chúng tôi cũng không nợ nhau điều gì.



Nếu như bạn muốn bỏ cuộc, hay nghĩ tới lý do khiến bạn bắt đầu. tôi bắt đầu bằng khao khát có môt gia đình, một người đàn ông yêu thương tôi, thuỷ chung với tôi, vậy mà cuối cùng…chính người tôi chọn lại làm tôi bỏ cuộc.



Có lẽ giờ này trở về làm lại là quá muộn, nhưng ngay lúc này tôi không còn nghĩ đến tôi sẽ dựa vào vai ai đó được nữa. có lẽ… tôi nên sống độc thân nốt phần đời còn lại của mình.



Tôi bước ra khỏi sân bay, anh taxi đón đồ và mở cửa cho tôi vào trong.



Hà Nội của tôi đây rồi… tôi hít thật sâu mùi quê hương… thật sự ấm áp sau những ngày mệt mỏi. tôi chợt cười một mình.



- cô đi công tác lâu mới về đấy à?



- dạ vâng



- Thảo nào… về với chồng với con có khác



Tôi cười buồn.



- nào cô đi về đâu.



- em về nhà



Tôi đọc địa chỉ.



- à… chỗ đó tôi biết. gần nhà người yêu cũ của tôi



- vâng. Ngày xưa yêu nhau nhưng không lấy được nhau, thi thoảng tôi cũng xuống đấy thăm cô ấy.



- á à… anh … hư nhé



Anh lái xe cười



- không quên được đâu cô ạ… thôi thì cứ làm theo trái tim mình thôi… biết là sai đấy nhưng mà yêu rồi… cứ mối lần thấy người ta, bao nhiều cố gắng đều ko kìm chế được.



Tôi cười, tự nhiên tôi nhớ ra ông ấy… nếu tôi quay về đó… tôi cũng sẽ như anh ấy, mà bát đã vỡ rồi… gắn lại làm sao đây… tôi lại không muốn gắn lại ấy chứ… nếu tôi quay về… ông ấy có vì tôi mà từ chối ai khác không?



nếu tôi quay về…bố mẹ tôi sẽ lại đối diện với tai tiếng lần hai… tôi không muốn bố mẹ tôi khó nói với hàng xóm láng giềng…



tôi thương bố mẹ, bố tôi từng nói… nếu như những điều tôi làm thật sự có ý nghĩa thì cho dù tôi ở đâu ông ấy cũng sẽ hạnh phúc.



Tôi có lẽ đã hiểu, ý nghĩa nhất của cuộc đời này là đến nơi mà mình cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy mình sống thật ý nghĩa và giúp cho thật nhiều người…



Tôi có lẽ kiếp trước đã tạo nghiệp quá nhiều nên kiếp này mới chịu đựng nhiều đau khổ như vậy… cho nên giờ này… tôi quyết định sẽ sống để mang những điều tốt đẹp cho cuộc đời … tôi đi tìm bản ngã của cuộc đời tôi đây… tôi đi tìm BÌNH YÊN CHO CUỘC ĐỜI tôi đây.



hẹn gặp lại các bạn ở phần sau câu chuyện này nhé.