Bình Yên Ấy Là Anh
Chương 34 :
Ngày đăng: 10:48 18/04/20
Tôi ngồi ngắm cảnh chiều xuống trên những ngọn đồi.
kể từ cái ngày tôi quay trở về đến nay đã 3 tháng. Khi đó sau một hồi suy nghĩ.Tôi không dám về nhà. Tôi không dám đối diện với bố mẹ vì quyết định dứt khoát của mình.
Ba Nhân thông báo với tôi rằng đã trả tự do cho tôi. rằng cả cuộc đời ba nợ tôi một lời xin lỗi. và ba sẽ vẫn chia tài sản cho tôi như một đứa con bình thường.
Còn bố tôi thì im lặng. Có lẽ ông ấy không còn lựa chọn nào khác... tôi không biết đến khi nào tôi mới có dịp quay về gặp ông ấy nhưng tôi tin ông ấy sẽ luôn ủng hộ quyết định của tôi
Ngay lúc này, ngay ở đây, tôi không cần đến cái thứ gọi là tiền bạc, tôi không cần cái vị trí cao, không cần phải là người được nhiều người ngưỡng mộ. Tôi chỉ là một cô gái bình thường.
Bạn biết không, nếu một ngày nào đó bạn quá mệt mỏi với cuộc sống hãy đi đi. hãy đi để thấy trên đời này có nhiều người còn khổ cực hơn chúng ta. Phàm là người không thế mang nỗi đau ra để đo lường được mà chúng ta chỉ đo nó bằng chính suy nghĩ của bản thân mình.
nếu bạn cảm thấy khổ cực thì bạn sẽ khổ cực.
Thật ra tôi chưa bao giờ kêu mình khổ cả, cũng ko nhận mình là một kẻ đáng thương,còn không bao giờ trách móc những người mang đến cho tôi nỗi buồn.
Tôi không có thói quen đổ lỗi,do vậy... tôi chấp nhận mình sai để có thể an tâm buông bỏ những thứ đau đớn trong cuộc đời mình.
- Cô Pìn... cô Pìn về đi
Tôi cười rồi đứng lên đi theo những đứa trẻ. Trước nay, tôi yêu thích công việc đi gieo con chữ. Nhưng bây giờ... ước mơ mới trở thành sự thật. Khi đến đây với những đứa trẻ này, tôi mới thấy chục năm bon chen hoá ra chẳng ý nghĩa bằng vài tháng ở đây.
Hoá ra cuộc đời có những khoảng bình yên đến lạ. Nó khiến tôi quên đi tôi từng là ai, tôi từng đau khổ đến như thế nào. Đây mới là bình yên mà tôi tìm kiếm.
Ánh mắt trời đang xuống núi theo chân cô trò chúng tôi. những cơn gió nhẹ đùa chơi trên những ngọn đồi. vờn quanh mái tóc ngắn mà tôi đã cắt cho tụi nhỏ. Tôi biết kinh doanh... tôi biết dạy học... Và tôi biết cắt tóc nữa nha.
bắt đầu mùa hè rồi. ở đây tuy là vùng cao nhưng nắng nhiều và mưa ít. Chúng tôi muốn có nước, phải đi cõng nước bên suối tít bên kia đồi.
hoá ra cuộc sống thiếu thốn này, lại khiến tôi vui vẻ đến như vậy. tôi có lẽ sẽ không quay về thành phố ồn ào đó nữa.. tôi sẽ ở đây với Minh của tôi. tuy chúng tôi cách nhau hai đầu cuộc sống nhưng chúng tôi vẫn cứ bên nhau như hồi còn ngây thơ.
- Pìn ơi.... về đi... anh tráng đến tìm đó.
- vâng
Tôi cõng theo bầu nước trên lưng, bước chân đi nhanh hơn.
Anh Tráng là cán bộ xã. người đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong thời gian qua.
- anh có gì tìm em đấy ạ?
- à... anh có nhận đươc thông báo là mấy hôm nữa có đoàn cứu trợ lên đây làm từ thiện đó
- vâng, thì sao anh?
- thì em chuẩn bị ít đồ ăn người ta đến mình còn tiếp đón
- vâng anh. Hôm nào đấy ạ.
- để anh gọi lại hỏi rồi báo cụ thể cho em, nhưng em bảo Páng cứ chuẩn bị đi nhé
- vâng. mời anh vào xơi nước
Tôi đặt cái cùi nước xuống, tay bế đứa con nhỏ vừa bước lại bám chân.
- giờ trông cô cũng giống mấy mẹ mìn trên này rồi đấy.
- vâng... em quen rồi anh ạ.
- quen rồi thì ở đây với bọn anh. Nghe nói thằng Khánh nó đang đến chơi với cô đúng không?
Tôi cười.
- không có đâu anh. Em còn chưa biết anh khánh là anh nào.
- thế để anh bảo Páng nhé
Tôi cười.
- thôi tối rồi, cán bộ về đi không lại muộn.
Anh tráng quay đi, từ xã lên đây đi mất cả tiếng đi bộ đó,xa văn hoá lắm cơ. Tôi vác mấy đứa trẻ ra chỗ chum nước, dội nước lên người chúng nó kì cọ. rồi dắt chúng nó vào nhà. vừa trông vừa phụ vợ Páng nấu cơm.
Mùi khói bếp quẩn quanh trong nhà, thoát ra bằng những cơn gió lùa vào cửa., Nhà Páng so với những nhà ở đây là khá hơn chút ít. Páng biết nói tiếng kinh nên Páng cũng biết làm ăn như người dưới xuôi nhưng thu nhập không nhiều. chúng tôi cho bọn trẻ con ăn, rồi cho chúng học bài. mỗi đứa một quyển vở và một cái bút, trong cái bóng đèn đỏ đỏ tối tối, bọn trẻ con được học con chữ, người lớn quanh đây cũng có người muốn học thêm tiếng kinh và biết chữ nên cũng qua bên này... hầu như tối nào nhà Páng cũng đông vui tiếng nói cười.
- Pìn... mày đang làm cái gì vậy?
- em tìm miếng gỗ làm cái bảng để đây.
- không cần đâu. Hôm nọ anh Khánh bảo cán bộ biên phòng cho cái bảng của cán bộ mà.
- hôm nào ạ?
- hôm nào cán bộ xuống
- thế mà không nói với em.
- có nói mà mày không nghe. Con ma rừng làm mày điếc tai rồi.
Tôi cười... tôi ko sợ ma rừng... chỉ sợ ma người thôi... cho nên Páng mới làm cho tôi gian nhà cạnh nhà Páng, chứ con gái con đứa một mình ở đây cũng sợ bọn lâm tặc, sợ bọn buôn người, sợ bọn buôn thuốc phiện, sợ cả mấy bố zai trên tộc này có tâm địa không tốt.
Tôi ôm mấy quyển tập từ trong nhà ra, thêm mấy cái bút chì đưa cho mấy chị mang về tập viết... mới chỉ mấy tháng mà các chị ấy đã bậm bẹ biết nói tiếng kinh rồi đó.
Tôi đi xuống dưới, mặc họ, cái cậu Hải này cũng bám theo tôi một bước không rời.
- chị ơi. Hay chị chỉ cho em chỗ nào có quán ăn với, chúng em đi cả đêm hôm qua chưa được ăn gì.
- muốn ăn thì phải xuống thị trấn. ở đây làm gì có chỗ ăn.
Cái cậu Hải cứ đi bộ theo chúng tôi đến tận trưa lúc tôi đổi gạo xong. Tôi cõng gạo ra về
- chị ơi... để em giúp chị.
- không cần đâu.
- thế giờ chị về hả... để em bảo các anh ấy chở chị về
- không cần, tôi đi bộ quen rồi
- quen rồi
cậu ta nhìn tôi có vẻ nghi ngờ nhưng vẫn bám theo tôi lên tận bản.
Lên đến nơi, họ bây mọi thứ ra, lúc ấy mặt trời đã lên cao. Tôi đành nấu cơm cho họ ăn. bọn trẻ thấy người lạ thì chạy lại nép vào xó nhìn trộm.
Hoá ra không phải một mình Hải mà có mấy người biết tôi, có lẽ họ đang không hiểu vì sao tôi ở đây.
chiều đến tôi đi sang bản bên bắt gà, Hải cùng mấy người con trai vẫn bám theo tôi như vệ sĩ
- mấy cậu theo tôi làm gì?
- bọn em bảo vệ chị
- đùa thôi, chả mấy khi lên đây bọn em muốn xem cho vui ý mà coi như trải nghiệm.
- tôi có một đề nghị muốn nhờ các chú.
- dạ vâng.
- đừng nói với ông ấy là tôi ở đây
Tôi buồn buồn cúi xuống
- thế chị về đây ở hẳn hay đến chơi
Tôi im lặng không trả lời.
- bọn em ko nói đâu ạ. chị đừng lo
Hải nnhanh nhẩu đáp. Tôi ko tin lắm nhưng đành kệ.
đến giờ bọn trẻ tan lớp buổi chiều, tôi cùng mấy chị và Hải đi lấy măng rừng về. đặt tải măng xuống tôi vội dắt lũ trẻ ra suối. hôm nay có cỗ, cho nên các nhà xung quanh gửi mấy đứa ở đây. Tôi sẽ tắm rửa cho chúng nó. mấy đứa này còn bé nên hay nghịch bẩn, đầu tóc bê bết, mặt mũi đen nhẻm sau một ngày đùa nghịch.
trẻ con miền núi đứa nào cũng đen nhẻm, gày gò, nhìn tội lắm. thấy tôi làm vậy mấy cô bé kia cũng đi theo, chúng tôi đi ra tận suối, nước suối trong veo
- tắm nhanh không thì lạnh bây giờ.
Tôi dội nước lên người rồi bôi cho chúng dầu gội tôi mua dưới huyện
- thơm quá.
Chúng hớt bọt rồi đùa nhau. bọn con gái cũng bị tôi cắt tóc ngắn cho hết chấy... giờ nhìn đứanào cũng giống đàn ông hết trơn.
mấy cô gái thấy chúng tôi như vậy vừa vui vừa xúc động... có lẽ họ đâu hiểu được hoàn cảnh khổ cực như thế này.
- tắm nhanh lên rồi ăn cơm nhé.
- cơm có gì?
một đứa hỏi
- có thịt gà.
- a... có thịt gà
cả bọn reo lên sung sướng.
Sau khi tắm cho cả lũ này xong, tôi ở lại tiện thể tắm rửa rồi giặt quần áo cho bọn trẻ. Tôi buông mái tóc dài của mình xuống làn nước trong mát... cảm giác dễ chịu sau một ngày dài.
Tóc tôi cũng dài nhanh lắm. cơ thể tôi gầy đi từ khi tôi bị thế kia... nhưng tôi thấy mình khoẻ. Tôi vui vẻ, tôi yêu đời
- chị Bình ơi, về ăn cơm.
tiếng gọi vọng đến từ xa, tôi mang đống quần áo trên lưng cùng bộ quần áo ướt tôi mặt trên người để về thay, về đến nhà, cảnh tượng đầu tiên tôi thấy là mọi người đang bận rộn với việc sắp mâm bát ngoài trời, người đàn ông vẫn mặc nguyên cái áo sơ mi, dáng cao lớn, mái tóc rối bời, khuôn mặt có vẻ phờ phạc đang đứng trước mặt tôi. nhìn tôi, ánh mắt có đầy tia xúc động
tôi đứng im... tôi tự nhiên lại thấy trống không... tôi không nghĩ được gì hết cả.
mọi người ai đi qua cũng nhìn chúng tôi ái ngại, không ai dám đến làm phiền khoảng khắc chúng tôi nhìn nhau.
Tôi khẽ thở dài, nếu ông trời sắp xếp để ông ấy đến đây, ít nhất cũng phải hỏi tôi 1 câu, và nếu ông ấy không hỏi bởi vì ông ấy thừa biết... tôi sẽ quyết định như thế nào