Bình Yên Ấy Là Anh
Chương 35 :
Ngày đăng: 10:48 18/04/20
Tôi đang làm việc thì nhận được cuộc điện thoại của nhân viên.
- sếp… sếp
tiếng nói gấp cùng với hơi thở có vẻ nặng nhọc
- sếp… sếp ơi.
- anh nghe đây, có chuyện gì vậy?
- anh Hải… Anh Hải.
- có chuyện gì?
- Anh Hải bị..bị … bị… huhu
- sếp mau lên đây.
- mấy đứa kia đâu.
- đi theo… đi theo xuống tìm anh Hải.
Huhuhu
Tôi nghe tiếng khóc của lũ con gái mà sốt ruột lại có tiếng mấy đứa kia hô hào kéo, gãy chân gãy tay ngất xỉu gì gì đó
- em … đưa đi bệnh viện ngay rồi anh đến….đừng lo.
Tôi đứng dậy mà không kịp tắt máy tính. Tôi bước ra bên ngoài ngồi vào xe phòng thẳng một mạch. trên đường bấm số của Hải mà nó không liên lạc được. Tôi gọi cho Hiệp
- mày nhận được điện thoại của Hải chưa?
- em nhận được rồi, em đang lên rồi anh ạ.
- đi đến đâu rồi.
- lên cao tốc rồi anh.
- đi cẩn thận
- anh cũng đi cẩn thận, anh đi đến đâu rồi
- anh vừa ra khỏi thành phố.
Tôi nín thở phóng nhanh, tôi biết đường xá trên đó rất khó đi. nhưng vì nghĩ đến em… tôi biết ơn em đã giúp tôi có những ngày tháng này. Cho dù em không còn bên tôi nữa… hãy coi như tôi gửi lời tri ân đến Minh vì đã yêu thương em, gửi lòng biết ơn tới cả hai người.
Nhưng nếu lần này Hải có sao, tôi cũng không cho Nhân viên tự phát làm từ thiện mà nếu mọi người có nhu cầu đóng góp se cho chúng nó vào một tổ chức nào đó chứ không đi lại vất vả như thế này.
- chị Bình đây là chúng em gửi cho các cháu đề phòng...
- cái này ko cần mọi người lo.
- chị...
Tôi gạt cô ấy lại không cho nói tiếp, tôi đưa chén rượu lên miệng uống tiếp. rồi sau khi đặt xuống tôi mới nói.
Ít nhất tôi cũng là người có tiếng nói nhất trong số quân của tôi.
- nếu mọi người không nhận, ngày mai các em xuống thị trấn mua gạo với thức ăn lên đây, khi nào chúng ta ăn hết số tiền đó chúng ta mới về.
Em ngẩng lên, có lẽ đang nhìn tôi bất lực vì sự cố chấp của tôi... chỉ là tôi muốn chỉ cho em thấy tôi cũng cố chấp như em...
Có lẽ em giận, em đặt cái đũa xuống khá mạnh rồi đứng lên đi vào bên trong... tôi kệ, không thèm nhìn theo... tôi giận em.
Chúng tôi giận nhau
một lúc sau, mấy chàng trai ở đâu xuất hiện. Nói tiếng kinh rõ thế này chắc chắn là người dưới xuôi lên đây.
- chào anh, chào mọi người
- đây là cán bộ dưới xuôi lên đây cho quà bản đó bộ đội.
- vậy ạ. Quý hoá quá
mấy anh bộ đội bắt tay tôi.
họ ngồi xuống cùng chúng tôi uống rượu.
- páng.... Bình đi đâu rồi ạ?
Tôi ngẩng lên nhìn thằng cha vừa gọi tên em... thà nó cứ có tí đệm phía trước tôi còn đỡ nóng mắt.
- BÌnh đi vào chơi với Néng.
- BÌnh dạy tụi nhỏ học ạ?
- uh...
Anh ta đứng lên đi vào bên trong... tôi cũng muốn đi vào theo xem anh ta nói gì với em.... tôi thấy nóng...thấy nóng thật sự.
Nhưng mà tôi mà đi vào thì kì quá,,, tôi nhìn theo bất lực...
mấy đứa con gái của tôi đứng lên... có lẽ chúng nó hiểu ý tôi... chúng cũng đi vào theo anh ta... tôi khẽ thở dài... tôi đã mất em một lần rồi, giờ mà thằng này bắt mất em của tôi đi, tôi thề là tôi giết nó.