Bình Yên Ấy Là Anh

Chương 41 :

Ngày đăng: 10:48 18/04/20


Tôi bước lại ôm lấy em. Đưa khuôn mặt đến gần em hơn. Tôi nói thầm



- giờ thì… em là của tôi. tôi nhớ em nhiều lắm.



Tôi xoa xoa lưng cho em. cả cơ thể em run lên. Chân tay thu lại ánh mắt có vẻ hoảng loạn



- ông tránh xa tôi ra… tránh xa ra, tôi xin ông.



Tôi có tí rượu vào cũng phê phê, ham muốn… trỗi dậy mạnh mẽ lắm, cho nên em nói vậy tôi ko để ý, tôi cúi xuống sâu hơn. kiếm đôi môi em… em hoảng hốt đẩy tôi khiến tôi ngã ra sau



- đừng làm thế… tôi xin ông.



Em đứng bật lên chạy vào một góc.



- tôi xin ông… tôi… không muốn



Tôi phát hiện ra em có biểu hiện hoảng sợ… chắc chắn đã từng rất sợ hãi làm chuyện ấy… cho nên giờ mới có thái độ như vậy… trong lòng tự nhiêu dâng nên nỗi xót xa, tự trách bản thân mình đã đẩy em vào cơ sự này…



Tôi cố gắng bình tĩnh



- không… tôi ko làm gì em đâu.BÌnh… em bình tĩnh lại



- tôi xin ông…. để cho tôi đi. chúng ta… đừng bao giờ gặp nhau nữa.



- không… tôi sẽ không làm gì em đâu… em bình tĩnh… tôi hứa.



Em bước lùi lại… tôi tiến lên



- đừng có bước lại đây.



Tôi đứng im…



được rồi… tôi sẽ ở đây, em lên giường ngủ đi.



- ông đừng có lại đây.



Em hoảng



- em lên giường… nếu ko tôi bước lại đó



Em sợ hãi lên giường… đắp cái chăn kín người, trong chăn mà cả cơ thể run lên bần bật.



Tôi nhớ cái hồi em nhớ đến Minh… rõ ràng những biểu hiện về tổn thương tinh thần khiến em không nhớ được mình là ai nữa. nếu như giờ… những tổn thương này sẽ mất rất nhiều thời gian để xoa dịu… quả thật… suốt thời gian qua em đã sống thế nào? Tôi cứ nghĩ em hạnh phúc lắm.nhưng xâu chuỗi lại những lần gặp nhau đến giờ… đến một lần em cười một cách vui vẻ cũng không có… mà từ khi gặp lại… tôi thấy em ít nói đi rất nhiều… đã vậy lại có vẻ rất khép kín… nếu không nói là đang có hiện tượng bị tự kỉ.



Tôi ngồi dưới chân giường nhìn em ngủ…dường như cái sự chịu đứng của em còn lớn gấp tôi hàng trăm hàng ngàn lần… tôi thương em nhiều lắm… tôi sẽ bù đắp lại cho em những gì em đã tổn thương… nhất định…



- Bình… xin lỗi em…



Tôi muốn giết cái thằng đó ngay lúc này… nó đã làm gì với em thế này… thảo nào mà chính ba hắn phải giải thoát cho em… chắc chắn thằng khốn đó… đã đối xử với em rất tệ… tôi muốn giết nó.



Tôi nắm chặt tay… đấm mạnh xuống đất vì tức giận.



Nhưng cuối cùng lại nhìn sang em… tạ ơn trời… em đã ở đây rồi



Tôi trèo lên giường, nhẹ nhàng nằm cạnh. Em trùm chăn kín… đã ngủ say từ bao giờ. Tôi kéo chăn ra. Em giật mình. tôi ôm siết lấy, mạnh lắm.



- Bình… Bình… đừng sợ… tôi sẽ không làm gì em đâu.



- buông tôi ra



- tôi sẽ không làm gì



Em ngọ nguậy trong lòng tôi. một lúc sau thấy tôi nằm im cũng nằm im



- em cứ yên tâm ngủ đi, tôi hứa… tôi sẽ ko làm gì em hết… ngủ đi… có tôi ở đây



- buông tôi ra, xin ông



- tôi ko làm gì… đừng lo.



Tôi hôn nhẹ lên trán.



- em phải tin tôi… đừng sợ… có tôi đây rồi.



Em nằm im ngoan ngoãn. Hai tay chống trước ngực phòng thủ… một lúc sau vì mệt quá mà ngủ thiếp đi. chúng tôi ôm nhau ngủ đến sáng rồi chào Tráng ra về…



Trên còn đường về tôi giữ im lặng…. em cũng vậy… chúng tôi không nói với nhau câu gì dù trong lòng tôi rối như tơ vò.. tôi muốn hỏi em đủ thứ truyện ý chứ.



Bao nhiêu kế hoạch… bao nhiêu chiêu trò, giờ quẳng mẹ hết đi… cuối cùng cũng là vì tôi mà ra cơ sự này... tôi tự trách mình nhiều lắm.



Chúng tôi trở về, nguời đón chúng tôi là Páng, Páng có vẻ rất vui.



- Hai đứa hôm qua đi chơi vui chứ



Em cắm cổ đi vào không thèm trả lời Páng, tôi thì lặng lẽ gật đầu



- này… con Ma rừng bắt chúng mày sao?



- không…




Em nằm im... tôi hôn em, nhẹ nhàng...



- đừng nghĩ nhiều nữa... tất cả là ông trời định... em là của tôi.



- em chống cự chỉ có thiệt thôi đấy nhé.



Em nhìn tôi mơ màng, giờ bất lực nên để kệ tôi muốn làm gì với em thì làm.tôi cúi xuống hôn lấy hôn để hai bầu ngực, bên dưới ra vào nhẹ nhàng, nhưng vì lâu không làm nên ko giữ được mà cho ra... nhưng mà giờ... tôi ko muốn rời ra.. tôi nằm trên bụng em nghịch ngợm.



- thích không?



- ....



- đừng sợ... tôi sẽ nhẹ.



- xuống đi.



- không.



- nằm lâu mỏi chân lắm...



- không được... tôi vẫn chưa thoả mãn.



- sao khoẻ thế... tha cho tôi.



- em xưng hô lại đi. giờ em không nghe là em thiệt đó.



Tôi cắn vào ngực, nghe tiếng em rên khe khẽ.



- tôi muốn em thở mạnh lên... như thế nghe mới thích



- đồ dê già...



- tôi dê với vợ.



Tôi ấn qua ấn lại.. thằng bé nó muốn tỉnh rồi



- gì mà... khoẻ thế.



- ai bảo em cho nó nhịn lâu cơ...



Tôi rúc vào ngực



- trên này uống rượu ngâm cây gì mà.... một người khoẻ hai người vui lắm đấy.



Tôi bắt đầu đi ra vào tiếp... lần này em nằm im... đàn ba hay ở chỗ... nếu đã cho được lên giường.. thì về sau họ lại rất ngoan... kiểu như là đã thuộc về mình rồi nên ngoan ý. giờ em ngoan lắm



- nằm im, không chống cự.. đôi mắt nhắm nghiền tận hưởng cảm giác đê mê tôi mang đến.



- ngày mai đến đây, mọi người thấy hỏng bảng là tại em



- tại ai?



- hì hì...thì tại cả hai được chưa



Tôi hôn em... đưa vào mạnh hơn nhưng cũng nhìn xem em có hài lòng không? đối với đàn ông... làm tình với người mình yêu không phải là một nhu cầu mà là cách thể hiện tình cảm với đối phương cũng như khẳng định bản lĩnh của mình...



Tôi có bản lĩnh đúng không?



- em... đừng sợ gì hết nhé.có tôi ở đây, nếu bố có nói gì chúng ta... tôi nhất định sẽ không để ông ấy chia lìa chúng ta làn nữa.



Em tự nhiên chảy nước mắt...



- xin lỗi vì đã để mất nhau lâu như thế này.... tôi đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu lắm rồi



- là ông... tại sao lại làm như thế.



- xin lỗi,... giờ nó qua rồi... giải thích cũng vô nghĩa... chỉ cần em biết đến giờ tôi vẫn yêu em. về với tôi nhé... cho tôi cơ hội làm lại.



Em xoa má tôi, mấy giọt nước mắt tôi rơi xuống má em.



- tôi nhớ em muốn phát điên lên, đã có lúc nhớ mà muốn chết



- không được nghĩ quẩn.



- giờ cho dù có chuyện gì hãy bình tĩnh nghe tôi nói... đừng để mất nhau lần nữa...chúng ta.. ko còn trẻ mà tìm được nhau nhiều lần nữa đâu. Nghe chưa?



Em gật đầu



- giờ em định tính thế nào?



- tính gì...



- đền bù tuổi thanh xuân cho tôi.



Em cười khúc khích bên dưới... giờ chỉ có một cách duy nhất là khuất phúc. Em nhoài người lên chủ động hôn môi tôi. tôi bất ngờ... đưa tay ôm lấy, hôn em một nụ hôn nồng nàn... không biết ngày mai về đâu... giờ cứ yêu em cái đã.



Tôi bắt đầu ra vào... nghe tiếng em thở càng ngày càng mạnh theo đà của tôi... bàn tay em bám vai... cơ thể có vẻ căng lên đón nhận... tôi thích thú làm mạnh dần... cho đến khi có tiếng va chạm của da thịt.. cũng là lúc em rên rỉ cảm giác rất chi là thoả mãn... tôi bắt đầu thấy thích cái thứ rượu của Páng rồi đó... có lẽ đêm nay... là đêm không ngủ với chúng tôi rồi.