Bình Yên Ấy Là Anh
Chương 42 :
Ngày đăng: 10:48 18/04/20
Trời chưa sáng chúng tôi đã mò dậy để về. cảm đêm được nằm bên em. Dù không ngủ tôi cũng thấy mình còn rất khoẻ mạnh. Người con gái của tôi mò dậy tìm quần áo.
- rách mất rồi.
giọng hờn dỗi.
- rách thì thôi.
Tôi tủm tỉm nhìn em…
- thế mặc về bằng gì?
- trời còn tối mà. không ai nhìn thấy đâu.
- về nhanh nhanh lên không nhà Páng sắp dậy lên nương rồi.
Em kéo tôi giận dỗi. tôi kéo em vào lòng.
- từ từ… vừa mới được ôm đã phải về.
- ông về đi, ông ở đây mệt lắm.
Tôi giận nhưng cũng vui. Hôn lên tóc em thì thầm.
- mệt lắm à… vậy bế về nhé.
Tôi cởi áo khoác lên người cho em. Em nhặt bộ quần áo tả tơi của mình mang theo. dấu vết của cuộc chiến còn in trên cái bảng… nó hỏng thật rồi. cái khung vỡ tan, còn mặt bẳng thì chia làm vài khúc.
- thôi để sáng đi mua trả cái khác.
- không cần đâu. mua rồi người ta biết mình làm hỏng, ngại chết
Em cúi xuống xấu hổ.
- thì giờ ai chả biết mình yêu nhau.
- ai yêu cái nhà ông?
- thôi không thèm tranh cãi với nhà bà
- ông già rồi còn không chịu an phận. mò lên đây làm gì?
- em về đi, rồi tôi ko mò theo nữa.
Em giận dỗi bỏ đi. nhìn em trong cái áo của tôi rộng thênh thang và dài đến đùi… trông hấp dẫn ý… chỗ thập chỗ thò. Tôi bước theo, kéo em đi sát. 1 tay luồn xuống dưới, mò vào mông em bóp bóp.
- bỏ ra…vô duyện vừa chớ…
- đừng về vội được không? Bà cho ông xin cái nữa.
mặt em hầm hầm…
- ông biến đi cho tôi nhờ
Em cắm cổ đi nhanh… tôi đuổi theo. Về đến nhà, em nhẹ nhàng mở cửa.
- em… cho tôi vào với.
- biến…
- đi mà.
- ko nói nhiều.
- đi…
Em lườm mở cửa rồi đi vào, đóng cửa… tôi cũng mò vào phòng, nằm bên kia cắm điện thoại soi sang nhìn em.
- nằm một mình chán chết đi được
- nhìn mặt ông ý sướng chưa kìa... anh em.. chuẩn bị được tăng lương hay thưởng nóng đó, chuẩn bị đi.
- đợi đấy, mấy thằng kia.
- sắp xong việc rồi... anh em mình ra quán bàn chuyện tiếp nhỉ.?
Tôi cười, gật đầu. cầm cặp đi ra cửa.. Tâm thấy tôi đi ra thì vui vẻ bước lại... tôi nhớ lại hôm ở nhà.. quả đó là Châu Anh... chứ mà mụ la sát nhà tôi thì... xong tận mạng luôn. cho nên giờ để mọi chuyện êm ấm, tôi nên tránh cô ta ra
- sếp
- chào em
Tôi cười gượng. Đi nhanh qua cô ta
- anh có việc gấp
Chúng tôi hẹn nhau quán rượu. mấy anh em hàn huyên kể chuyện chiến thắng của tôi cùng với công việc.
- nói thật mấy chú rượu trên đó đúng là thần dược, hôm nào anh lên sẽ mang cho cái chú mỗi đứa 1 can về uống dần.
- thích lắm hả anh.
- một người khoẻ hai người vui thật đấy.
- thật ạ. thế sếp lấy cho em nhá.
- uh
Tôi nhớ em quá, mở điện thoại gọi cho em.
- đang làm gì đấy?
- đang khâu cái áo.
giọng em nhẹ nhẹ trong điện thoại
- cho ai.
- cho bọn trẻ con.
- để mấy hôm nữa bảo chúng nó đi mua cho mấy chục bộ rồi mang lên
- thôi khỏi. đang làm gì?
- đang uống với chúng nó
- lại uống rượu à?
- uh... nhưng uống ít, về giờ đây. ngủ sớm đi nhé.
- vâng
Tôi cúp máy mà lòng nâng nâng.muốn nói nhớ em mà ko dám nói ở đây, sợ chúng nó nói già rồi mà sến.
- Nhà sếp tình cảm vãi cả ra
- già nó thế, mặn hơn cả cá khô
vừa nói câu đó thì Tâm ngồi vào bàn cùng bọn tôi
- em chào các anh.
tất cả mọi người nhìn cô ta, tôi cười gượng. Câu chuyện bà vợ già của tôi gác lại. tôi nhanh chóng nghĩ cách rút lui... tôi thấy sợ cô ta... sợ cô ta lắm rồi.
nếu như bà già ấy mà phát hiện, có khi tôi chết như chơi...
Phụ nữ có một đặc điểm chung là lúc nào không cần nói thì lại rất lắm mồm. lúc ấy đàn ông chúng tôi mệt mỏi lắm... nhưng có lúc lại im như thóc... lúc ấy đầu óc thấy bình yên thì hoá ra là bị các bà ấy cho out rồi... cho nên giờ tôi có thể chấp nhận được sự lắm mồm đó, có khi còn mong ngóng được nghe ca cẩm, phàn nàn mỗi ngày ý chứ. hỡi mấy ông đàn ông... còn nghe phàn nàn chứng tỏ là mấy ông vẫn còn giá trị.