Bình Yên Ấy Là Anh
Chương 48 :
Ngày đăng: 10:48 18/04/20
Chờ đợi rồi cuối cùng đứa con thân yêu của tôi cũng chào đời. hôm đó tôi thấy nhâm nhẩm đau bụng.
- ông già… ông già…
- anh đây…
Ông ấy quay sang tôi, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ.
- em đau bụng…
Ông ấy nghe vậy thì bật dậy như tôm…
- gì nữa…
- ướt ướt dưới này rồi.
- ôi… sắp sinh rồi
Ông ấy với cái điện thoại, vừa bấm vừa leo xuống khỏi giường.
- vợ anh sắp sinh rồi mang xe cấp cứu sang đây, nhanh nhanh lên
Ông ấy sốt sắng
- em nằm im, anh đi thay quần áo cái rồi vào ngay.
Ông ấy khẩn trương, sau đó chuẩn bị đồ đạc cho cả hai mẹ con, chờ xe đến.
- Mình đi sang đó cũng gần mà bày đặt gọi câp cứu.
- em đừng lo mấy chuyện đó, lo đẻ con khỏe mạnh cho tôi được rồi.
Ông ấy thu dọn nhà cửa rất nhanh, xe đến cùng tôi đi ra khỏi nhà.
Cũng ko lâu sau khi vào viện, tôi được đưa vào phòng. Nhìn tôi cũng với mấy bà vừa đi vừa lom khom vì đau mà ông ấy xót xa…
- em… nếu đau quá thì mổ cũng được.
- ko cần, để đẻ thử xem có đẻ được ko?
Hí…
Tôi cười.
- có bà nào đi đẻ mà cười như bà không?
- chưa đến lúc cơn đau nó lên…
Tôi lại nhăn mặt…
- nếu ko chịu được, bảo nhé… hai mẹ con vẫn là quan trọng, đẻ hay mổ cũng ko sao mà.
- ông già…
- dạ
- ông già nhất trong đây, và cũng lắm mồm nhất đấy.
Hí hí
Ông ấy nhéo má tôi, nắm tay tôi, cho đến lúc tôi được đưa vào trong, tất nhiên ông ấy là bác sĩ nên được vào mà…
Tôi cố gắng thở mạnh, dặn ra cái thằng chống gậy cho ông ấy, bế nó trong tay, ông ấy nhìn tôi cười hạnh phúc. Không ngừng thơm lấy thơm để hai mẹ con tôi.
- em giỏi lắm…
Tôi cười
- con giống ai?
- tất nhiên là phải giống bố rồi.
- ông đừng có mà… ông dùng trước rồi phải nhường con.
- Sau này 23-24 nó lấy vợ nó dùng cả đời. đừng lo.
Ông ấy cúi xuống hôn không cho tôi nói. kéo chân tôi rồi làm mạnh hơn, tôi nhắm mắt lại hưởng thụ đam mê mà tôi bỏ quên… thích thú hòa theo ông ấy…
- cứ đà này ta làm tập nữa vợ nhỉ?
- đạp chết.
Tôi cười, túm tóc ông ấy… ông ấy hạnh phúc mà rúc vào ngực tôi… ôi… tôi vui quá.
Tôi giờ còn không thể tin mình lại có được hạnh phúc lớn lao như vậy.
Sáu tháng sau, khi cái bụng tôi đã to tướng, đi lại cũng có vẻ rất khó khăn, tôi nhận được thông báo từ luật sư của Ba Nhân về việc chia tài sản cho tôi.
Tôi ngồi im nhìn cái Email dài thườn thượt trong điện thoại.
- bà xã, có chuyện gì vậy?
- là ba….
- ba?
Ông ấy nghe như không hiểu.
- ba Nhân cho người thông báo chia tài sản cho em.
- vậy sao? Cái đó tùy em giải quyết, nó không thuộc thẩm quyền của tôi.
Ông ấy ngồi im mắt dán vào máy tính, không biết có tập trung được không?
- ông già…
- em nói đi.
- mình vào đó chơi vài hôm được không?
Ông ấy ngẩng lên nhìn tôi có vẻ không hiểu.
- là em muốn vào đó, thăm ba vì ba tốt với em quá, nếu như không có ba… chắc không có em bây giờ.
Tôi ngồi im, nghĩ đến 1 năm làm vợ Nhân, làm con dâu trong đó mà thấy mình ứa nước mắt, hạnh phúc ít mà đắng cay thì nhiều. ông ấy tiến lại giữ vai tôi.
- chuyện qua rồi mà em.
Tôi gật đầu mà nước mắt vẫn rơi.
- là em muốn vào đó cảm ơn ba nhưng cũng muốn trả lại số tiền ba đã cho. Vì không còn là con dâu ba, nên cũng không muốn nhận của ba cái gì hết.
Ông ấy gật đầu
- em nghĩ đúng đó. nhưng giờ bụng dạ này đi được không?
- muốn ông đi cùng ý. Ông vào chào ba đi, dù sao thì…
- thì cũng là anh em đúng không?
Ông ấy cười.
- hay dù sao cũng hốt mất cô con dâu yêu quý của ông ấy.
Ông ấy nhéo má trêu tôi, ôm tôi vào lòng.
- dù sao thì chuyện cũng qua rồi, giờ em là vợ tôi, hãy cứ ngẩng cao đầu mà nhìn vào họ, chúng ta đến với nhau khii chúng ta không có gì… nên chúng ta có quyền yêu nhau.
Tôi nhìn ông ấy xúc động, ôm lấy ông ấy. rõ là ông ấy khác Nhân. Xin lỗi cả hai người tuy người ta nói mọi sự so sánh đều không công bằng nhưng là con người không tài nào tránh được những so sánh hơn thua… cho dù nó chẳng có hại đến ai nếu như mình giữ nó trong lòng.
Đúng…. Ông già của tôi bao dung lắm… tôi nhớ hồi bên Nhân, Nhân còn không muốn cho tôi về vì sợ gặp ông ấy, vậy mà giờ ông ấy lại vui vẻ cho tôi gặp lại Nhân. Ngay lúc này tôi tưởng tượng nếu như hai người họ gặp nhau tôi ko biết họ sẽ nghĩ gì?
Vì cũng đã lâu từ ngày tôi nói với Nhân tôi quay về với ông ấy Nhân không còn liên lạc với tôi nữa. có lẽ những gì tôi làm, những gì tôi nói đã thức tỉnh Nhân rất nhiều điều.