Bình Yên Ấy Là Anh

Chương 49 :

Ngày đăng: 10:48 18/04/20


Sân bay chiều mùa thu đón tôi bằng những cơn mưa, ông già kéo vali, còn tôi đi lững thững. ở ngoài sảnh, 1 đón tôi là Nhân. Tôi đứng im nhìn anh ấy, Nhân giờ cũng vẫn vậy, chỉ có điều nét ngông nghênh tuổi trẻ đã bớt đi thay vào đó là nét trải đời. nếu nhìn qua cũng thấy Nhân đẹp hơn ông già của tôi, cao hơn, nhưng ko to hơn được. ông già của tôi có vợ chăm sắp thành heo quay rồi.



Nhân bước lại mặt tươi cười.



- em chào anh, chào… Bình… hì hì



Ông ấy cười lịch sự bắt tay Nhân.



- chào chú… khỏe không?



- em khỏe ạ. Anh để em xách vali cho



- thôi, tôi làm được, hai người cứ nói chuyện đi.



Nhân cười ngại quay sang nhìn tôi.



- bé được mấy tháng rồi em.



- cháu được 7 tháng rồi ạ



Tôi cũng ngại.



- giờ mình về nhé, Ba đang ngóng gặp em lắm này.



- vâng



Chúng tôi đi được một quãng thì Nhân đứng lại, có một cô gái bước lại phía chúng tôi… một cô gái cũng mang bầu.



- sao thế em?



Nhân hỏi.



- đông quá mà mua chai nước suối cũng xếp hàng ý.



Cô gái nhìn Nhân cười tươi, Nhân quay lại chỉ sang tôi



- đây là chị Bình nè.



Cô gái nhìn tôi cười ngại



- em chào anh chị.



Tôi nhìn Nhân rồi nhìn cô gái, có chút bất ngờ nhưng vui thì nhiều hơn.



- em là….



- em là bạn gái anh Nhân.



- vậy hả?



- vâng



- vậy mà Nhân không khoe chị gì hết ý



Tôi hồn nhiên



- em thì, người ta có bạn gái lại đi khoe với em để cô ấy ghen chết à?



Uh nhỉ… tôi… ko nghĩ ra



Tôi cười tươi…



- ôi… chị thấy vui quá, ít ra Nhân cũng có em chăm sóc rồi, không biết anh ấy có đối tốt với em không?



Hai người phụ nữ chúng tôi dường như không để người ta thấy chúng tôi đã có chung một người đàn ông.. tuy rằng không trùng thời điểm. chúng tôi dắt tay nhau nói chuyện như đã quen nhau từ lâu lắm rồi.



- cơ mà em được mấy tháng rồi.



- 5 tháng chị ạ




- tôi muốn tất cả mọi người biết em đã có nơi gửi gắm rồi, chúng mình làm đám cưới em nhé. Tôi sẽ mang theo em suốt cả cuộc đời



Tôi khóc nữc nở gật đầu, ông ấy luồn tay vào cái nhẫn rồi hôn lên nó. đứng lên ôm lấy tôi vào lòng, tôi khóc nức nở vì xúc động.



- là cái nhẫn của em, mà em đã trả tôi, giờ trách nhiệm của em là đeo nó suốt cả đời.



Rõ là tôi đã ném trả ông ấy… cơ mà



Tôi mè nheo



- rõ là nói tôi hết giá trị rồi cơ mà



Tôi đánh lưng ông ấy



- rõ là nói không yêu tôi bao giờ cơ mà



Tôi lại đánh, ông ấy đứng im chịu đòn.



- rõ là nói nó không còn giá trị gì cơ mà… sao giờ lại đeo cho tôi



Tôi nức nở đánh ông ấy mắng nhiếc, ông ấy siết mạnh tôi vào ngực, cười cười



- xin lỗi em, xin lỗi.



- ko nhận xin lỗi.



- thế giờ em muốn thế nào… đánh tôi đi này… chửi tôi đi này.



- ko thèm…



Tôi vùng vằng, mọi người xung quanh vỗ tay, ông ấy ôm lấy tôi rồi hôn tôi.



- Này có châu Anh, Bảo Anh đấy.



- con lớn rồi. sắp làm bà rồi còn sợ.



Tôi cười rồi lại khóc… tôi hạnh phúc qúa.



Chúng tôi chính thức tổ chức đám cưới. hai phù dâu của tôi là hai cô con gái xinh xắn, phù rể của ông ấy là cái thằng chạy lon ton không chịu đứng im một chỗ. trong lễ đường trang trọng. cô dâu bụng to trong bộ váy lộng lẫy được dắt vào bởi hai người cha. Ông chú già đứng trên kia, thấy tôi xuất hiện trong bộ váy trắng thì đứng im, nhìn tôi chằm chằm, hai mắt đỏ lên, thì thoảng lại lấy tay gạt nước mắt.



Ông ấy tiến lại đỡ tôi, ôm lấy tôi khóc nức nở… có lẽ ông ấy đã đợi quá lâu để đến ngày này, tôi cũng xúc động nắm tay ông ấy. cho đến khi MC và hai bên gia đình tuyên bố chúng tôi là vợ chồng… chúng tôi mới ôm lấy nhau và hôn nhau trong hạnh phúc… giờ… tôi là vợ ông ấy thật rồi… tôi xúc động nhiều quá.



Tôi nắm tay ông ấy đứng trước mộ của Minh và Bình An.



Gió vẫn bay trên những ngọn đồi xa. Tôi có thể cảm nhận được Minh đã đón đứa con bé bỏng của tôi đi, và thay tôi chăm sóc cho nó.



Những ngọn đồi đầy nắng và gió, nơi có những ngôi nhà nhỏ mà Minh của tôi đã lớn lên, nuôi cho cậu ấy bao nhiêu ước mơ, và cho tôi bài học về cách trân trọng giá trị của cuộc sống. ở đó những con người sống với nhau bằng sự chân thành, bằng tình yêu thương, bằng những ước mơ vô cùng giản dị. ở đó tôi học được rằng dù tôi có bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng không thể mua được cho mình một người sẵn sàng vì tôi mà làm tất cả.



Tôi ko còn là một bà cô béo Ú để viết lên cuốn nhật kí giảm cân nữa. tôi nhận ra rằng chưa chắc người đàn ông nói yêu tôi nhiều lại là người đàn ông hết lòng với tôi. rằng dù cho tôi xấu hay đẹp, gầy hay béo, cao hay thấp điều đó đâu có quan trọng bằng việc tôi sống là chính mình… tôi luôn hạnh phúc vì tôi chính là tôi.



Cho đến giờ phút này… tôi mới nhận ra cả quãng thời gian rất dài qua tôi đã học được rất nhiều điều.



Bạn có nhớ tôi từng nó với bạn: hối hận nhất trong tình cảm không phải là chia tay mà là đánh mất người mình yêu vì những sai lầm của mình



rằng mãi về sau này tôi mới nhận tôi mới ngộ ra,không chỉ người đàn ông đó sai mà người sai chính là tôi nữa... đôi khi chúng ta cứ đổ lỗi cho người khác mà không nhận ra chính bản thân mình cũng là nhân tố cho sự tan vỡ, chính bản thân quá ích kỉ giữ cái tôi cho riêng mình. chính bản thân luôn giữ im lặng mà không hề chia sẻ, không hề nói ra những điều vướng bận trong suy nghĩ để rồi càng ngày mọi thứ càng trở nên rắc rối... và cuối cùng của vấn đề chính là chia tay.



do vậy nếu bạn gặp vấn đề với người ấy, hãy cùng nhau chia sẻ để tìm cách giải quyết, yêu thương chính là cách bạn cho đi, trao giá trị của mình cho người khác, yêu thương chính là cách bạn chia sẻ những điều cho dù là rất nhỏ, yêu thương chính là cách chúng ta cùng nhau nắm tay để vượt qua mọi khó khăn trắc trở cho cuộc sống. nếu bạn vẫn giữ im lặng, vẫn giữ cái tôi cao lớn trong suy nghĩ của mình thì sẽ có ngày bạn cũng như tôi… có một ngày bạn chợt nhận ra dường như đã yêu một người nào đó… rất chân thành… và đánh mất họ vì rất vô tâm.



Cuộc sống của tôi chính là vô vàn những mảnh ghép được tôi tự tay ghép chúng với nhau. Mỗi một con người, mỗi niềm vui mỗi nỗi đau tạo nên cho tâm tranh cuộc đời tôi trở nên sinh động. do vậy mà dù có bất cứ chuyện gì đi chăng nữa.. tôi cũng tin vào một điều rằng một ngày nào đó tôi sẽ tìm thấy mảnh ghép bình yên cho cuộc đời mình… ghép nó lại thành một bức hình hoàn chỉnh để nói với tôi rằng tôi ko có gì phải hối tiếc về những gì đã xảy ra, và tôi hạnh phúc vì tôi vẫn là chính tôi mà không đánh mất mình sang mảnh ghép của ai đó.



chỉ cần bạn trân trọng cuộc sống bạn đang có bởi vì bạn đang hạnh phúc hơn rất nhiều người rồi. hãy mở lòng, hãy chia sẻ, hãy yêu thương. Bình yên của chúng ta chẳng ở đâu xa xôi hết. Về nhà đi… bình yên ấy là anh.



BÌNH YÊN ẤY LÀ ANH 22/02/2019



Series truyện:BÌNH PHƯƠNG



Fb: HÀ QUỲNH VÂN