Bình Yên Ấy Là Anh

Chương 50 :

Ngày đăng: 10:48 18/04/20


Sáng sớm mẹ tôi đi qua đi lại trong nhà có vẻ rất sốt sắng. Một lúc sau, hai mắt bà ấy đỏ lên, khuôn mặt phừng phừng đi vào phòng ngủ.



- ông dậy ngay, dậy ngay cho tôi



Mẹ tôi quát.



- gì thế em?



Bố tôi còn ngái ngủ.



- cái này là cái gì?



Bố tôi nhìn vào tay mẹ. Miệng tủm tỉm.



- là cái que thử mà.



- ông đã làm gì với mấy cái bao đó.



- thì anh nói ko thích dùng bao cơ mà.



Bố tôi kéo mẹ tôi lại nịnh nịnh.



- thôi mà em, anh sai rồi, mà sai thì sửa, chửa thì đẻ, lo gì.



Mẹ tôi còn phải phì cười. Sau đó lại khóc rồi túm tóc ông ấy.



- ấy za... Đau anh. Em đừng giận, ko tốt cho con đâu.


- ông có ra cho tôi ko?



- anh làm gì sai.... Tha cho anh rồi anh ra...



- được rồi. Ông nằm đó, nằm đó.



Mẹ tôi đi xuống nhà, bà nội tôi cũng bắt được sóng rồi nên cười cười.



- hai đứa có chuyện gì?



- anh Vinh anh ý....



Mẹ tôi ấm ức khóc.



- thôi con ạ. Con cái là của trời cho. Ngày xưa mình cố gắng cầu xin có con, giờ có rồi phải thấy quý chứ. Đông thì vui. Chứ như mẹ giờ chỉ trông vào hai con thôi đấy.



- ....



- thằng Vinh này rõ là. Để mẹ mắng nó, thôi đừng giận. Ko tốt cho cháu đâu.



Bà tôi rõ là vừa đấm vừa xóa, thích bỏ xừ còn bày đặt để dỗ mẹ.



Trong bữa cơm tốimặt, mẹ tôi vẫn giận bố, ông ngoại nhìn mẹ tôi mắng.



- mày phải vui lên còn ạ, ng ta cầu còn ko được, giờ có bà nội, bố me, có mấy đứa lớn rồi, ngày xưa mẹ mày 1 nách 3 anh em còn trông được giờ có thế mà đã kêu.



Bố tôi cười. Xoa chân mẹ. Dọn dẹp xong dắt mẹ tôi lên phòng. Hí hửng.



- thế là lại chả có đứa nào tranh vợ của anh. Thích quá.



- còn lần nữa là tôi giết ông.



- được rồi, được rồi. Anh hứa tập này là tập cuối.