Blue - Neleta
Chương 3 :
Ngày đăng: 12:21 19/04/20
Khi cậu đến bệnh viện thú y đã là tám giờ tối, có lẽ các bác sĩ vẫn chưa tan ca. Vừa nhìn thấy Khổng Thu, cô y tá liền nở nụ cười: “Khát vọng sinh tồn của con mèo này rất mãnh liệt. Tình trạng hiện tại so với lúc trưa đưa tới đã tốt hơn rất nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt quá.” Khổng Thu thở phào nhẹ nhõm nói.
Vừa dẫn cậu đến phòng bệnh cách ly, cô y tá vừa nói: “Nhưng nó vẫn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm, anh chỉ có thể đứng nhìn nó từ bên ngoài thôi.”
“Không sao.” Theo y tá đến phòng bệnh, Khổng Thu một mình đứng ở cửa nhìn con mèo nhỏ nằm bên trong. Nó vẫn nằm yên bất động như vậy từ lúc cậu đi đến giờ, một chân trước còn đang bị cắm kim để truyền dịch.
Trên thân nó vẫn còn dính máu, nhưng dưới ánh đèn phòng bệnh, có thể thấy được lông của nó có màu vàng ánh kim nhạt. Khổng Thu chưa bao giờ nuôi thú cưng, nhưng từ trước tới giờ cậu chưa từng thấy qua con mèo nào có màu lông đặc biệt như vậy. Hơn nữa, trên trán của nó còn có một nhúm lông màu lam ở ngay giữa mi tâm, tản ra xung quanh theo hình rẻ quạt, nhưng mà trên trán nó vẫn còn vấy máu nên hình dạng cụ thể như thế nào thì Khổng Thu vẫn chưa nhìn ra.
Thân thể nhỏ bé của con mèo cứ phập phồng lên xuống, hô hấp rất yếu. Qua lớp cửa cách ly, Khổng Thu nói với mèo nhỏ: “Mèo con, mày nhất định phải khoẻ lại đó.”
Giống như nghe được tiếng nói của Khổng Thu, mèo nhỏ vốn đang nằm im bất động bỗng dưng cử động hai chân trước một chút, khiến Khổng Thu nhìn đến ngây người. Ngay sau đó, trước con mắt kinh ngạc của cậu, đôi mắt đang nhắm chặt kia khẽ chớp chớp vài cái, dường như định mở ra.
“Bé con, cố lên.” Trái tim Khổng Thu bắt đầu đập loạn. Chân trước của nó cử động càng lúc càng rõ ràng hơn, ngay cả sợi dây truyền dịch cũng theo đó mà rung lên. Khổng Thu không nhịn được mà siết chặt nắm tay, vui mừng hô lớn: “Bé con, mi nghe thấy giọng nói của ta phải không? Cố gắng lên, mở mắt ra đi nào!”
Đôi mắt nho nhỏ cuối cùng cũng mở ra, trước tiên là nhìn về phía Khổng Thu. Khổng Thu cũng không phát hiện ra toàn thân mình đã thấm đẫm mồ hôi, chỉ biết đập liên tục vào cửa kính, giống như cậu là chủ nhân thực sự của con mèo này vậy, tâm trạng cũng vô cùng hạnh phúc.
“Bác sĩ! Bác sĩ! Con mèo tỉnh lại rồi!” Khổng Thu hét to, gọi với ra ngoài.
“Nó đã tỉnh sao?” Một vị bác sĩ nghe thấy vội vàng chạy đến.
Khổng Thu chỉ tay vào mèo nhỏ đang nằm bên trong, kích động nói: “Nó vừa cử động, giờ còn đang mở mắt này.”
“Vâng.” Trên mặt cô trợ lý tràn ngập sự tò mò.
“Trước khi đi công tác, tôi có nhặt được một con mèo bị thương, hiện tại nó đã không còn nguy hiểm, nhưng tình trạng của nó không được tốt lắm.”
Cô trợ lý trẻ tuổi gật đầu ra vẻ đã rõ: “Khổng tiên sinh thật giàu lòng nhân ái, chỉ là một con mèo nhặt được mà ngài còn quan tâm như thế.”
Khổng Thu chỉ mỉm cười, không giải thích gì. Cậu quan tâm đến con mèo nọ như vậy bởi vì nó có ý nghĩa đặc biệt với cậu. Nếu không nhặt con mèo này vào đúng ngày hôm đó, có lẽ cậu cũng không quan tâm nó đến thế này đâu.
Trong bệnh viện thú y, con mèo vừa mới khôi phục một chút đã mở miệng gào rống như đang nổi giận với y tá: “Meo meo ô ô!!! Meo meo ô ô!!”
“Ngoan nào, nghe lời đi, chủ nhân của mi sẽ nhanh chóng quay về thôi mà. Mi phải nhanh chóng khoẻ lại thì mới có thể đứng dậy theo chủ nhân về nhà chứ.” Giống như đi lừa con nít, bác sĩ nháy mắt với các y tá. Vài người cùng lúc đưa tay đè con mèo xuống, bác sĩ vội vàng tiêm vào chân trước của nó, rồi nhanh chóng dán băng keo cố định lại.
Con mèo giãy giụa rồi ngừng lại, không còn gào thét tức giận nữa, các bác sĩ cùng y tá nhanh chóng buông tay, vội vàng rời khỏi phòng bệnh, và đóng chặt cửa lại. Bị trói ở trên giường, đầu đeo vòng y tế dành cho thú nuôi, con mèo không còn cố gắng rút kim ra như lúc trước nữa, mà ngoan ngoãn nằm yên một chỗ, thỉnh thoảng lại rên lên vài tiếng meo meo ô ô.
“Phù, cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi.” Bác sĩ lau đi mồ hôi trên trán, đứng ngoài cửa than thở.
Một nam y tá cười nói: “Hay là nghe thấy chủ nhân của nó sắp quay về, cho nên nó mới bình tĩnh lại.”
“Nó mà thông minh vậy sao? Nếu là chó thì còn có thể.” Bác sĩ cũng không tin mà phẩy tay bỏ đi.
“Tôi thấy nó thật sự thông minh mà.” Nữ y tá đi phía sau phản đối.
“Meo meo ô ô…” Trong phòng bệnh, con mèo bị bỏ rơi đáng thương rên rỉ, đôi mắt xanh lam tràn đầy ủy khuất.