Blue - Neleta
Chương 4 :
Ngày đăng: 12:21 19/04/20
Ngày 25, sau một tuần công tác, cuối cùng Khổng Thu cũng hoàn thành việc chụp ảnh. Nữ minh tinh kia cũng vì hài lòng với những bức ảnh của Khổng Thu, nên khi biết cậu có việc riêng đã phá lệ đồng ý chụp ngoại cảnh trong vòng hai ngày ngắn ngủi. Để cảm ơn, Khổng Thu tự nguyện làm thêm miễn phí cho nữ minh tinh này một quyển album ảnh.
Chụp ngoại cảnh xong, Khổng Thu lập tức bảo cô trợ lý đặt ngay vé máy bay trở về thành phố S. Đến thành phố S đã là mười giờ tối, Khổng Thu gọi điện cho bệnh viện thú y. Lúc này các bác sĩ đã tan ca, chỉ còn y tá trực ban cùng các bác sĩ thực tập. Y tá vừa nghe đầu dây bên kia chính là Khổng Thu, lập tức nói lại cho cậu nghe tình trạng của con mèo, hơn thế nữa còn cố ý nán lại để chờ cậu đến. Thái độ phục vụ tận tình này làm cho Khổng Thu thật sự cảm động, không ngờ bác sĩ của bệnh viện thú y lại lương thiện gấp vạn lần các bác sĩ chữa bệnh cho người.
Trên đường đến bệnh viện thú y, Khổng Thu nhân tiện rẽ qua nhà mình để cất đồ đạc, máy ảnh cùng với notebook và các dụng cụ làm việc khác. Cậu cũng không kịp sửa sang lại gì cả, cứ để nguyên một thân bơ phờ đầu tóc bù xù như thế lái xe thẳng đến bệnh viện. Sở dĩ Khổng Thu muốn về nhà trước là vì y tá đã nói với cậu bé mèo kia vẫn không chịu ăn uống gì. Hơn nữa, nghe nói sau khi cậu gọi điện về, tinh thần của nó đã ổn định hơn rất nhiều, giống như nó đã hiểu được chủ nhân của mình sắp trở về.
Khổng Thu không biết con mèo kia có thực sự thông minh như vậy không, chỉ hy vọng tình trạng của nó sẽ khá hơn. Suốt một đêm trước khi trở về, cậu đã tra cứu rất nhiều các tài liệu chăm nuôi mèo, cũng có nhiều người nói rằng, có một số con mèo nếu thả nó ở chỗ đông người sẽ bị sợ hãi dẫn đến tình trạng không chịu ăn cơm. Con mèo này bị trọng thương như vậy, chắc chắn là đã rất hoảng sợ, nếu đem nó về nhà, có thể nó sẽ cảm thấy an toàn mà chịu ăn uống chút gì đó cũng nên. Vì vậy cậu phải về nhà lấy xe trước.
Đến bệnh viện thú y, đèn bên trong vẫn còn sáng. Khổng Thu nhìn đồng hồ, gần hai giờ đêm rồi, thật sự là làm phiền các y tá quá. Cầm theo một hộp chocolate Ferreromua ở cửa hàng tiện lợi trên đường tới đây, Khổng Thu gõ cửa bệnh viện thú y. Cửa mở, nữ y tá dụi dụi mắt, quả nhiên đúng là vì bị đánh thức mà tỉnh dậy.
“Rất xin lỗi, đã trễ thế này mà tôi còn đến đây quấy rầy, thật làm phiền cô quá.”
Nghiêng người sang một bên để cho Khổng Thu bước vào trong, cô y tá cười nói: “Không sao, chúng tôi cũng thường xuyên phải cấp cứu lúc nửa đêm mà.”
Khổng Thu đưa hộp chocolate cho cô y tá: “Thật sự ngại quá, đây là chút lòng thành của tôi.”
“A, Khổng tiên sinh quá khách sáo rồi.”
Nữ ý tá ngại ngần không dám nhận, Khổng Thu liền dúi vào tay cô, nói: “Chỉ là hộp chocolate thôi mà. Buổi tối khi phải cấp cứu ăn một ít sẽ không đói bụng, tôi nghe trợ lý nói rằng loại chocolate này ăn rất ngon.”
“Hì hì, vậy tôi sẽ không khách sáo nữa. Loại chocolate này rất đắt, bình thường tôi không dám mua đâu.” Cô y tá nhận lấy, mặt đỏ lên. Tuy biết rằng đối phương không có ý gì đặc biệt, nhưng được nhận một hộp chocolate làm quà từ một anh chàng đẹp trai thế này, ai mà chẳng tim đập liên hồi.
Con mèo đã được chuyển đến phòng bệnh bình thường, nữ y tá trước khi dẫn Khổng Thu đến đã giải thích: “Vết thương bên ngoài đã ổn định, chờ đến khi xương cốt lành lặn là có thể tháo bột được. Chỉ là không biết tại sao nó lại không chịu ăn gì cả, nước cũng không uống. Bác sĩ đã bảo tôi thử truyền cho nó đường Gluco xem sao, nhưng tôi còn chưa cầm kim truyền đến gần thì nó đã nổi giận rồi. Thử đi thử lại rất nhiều lần, ngay cả bác sĩ cũng bị nó cào cho bị thương. Bây giờ chúng tôi chỉ có thể tiêm cho nó các loại thuốc bổ và truyền nước biển. May mắn là khi truyền nước biển thì nó lại không hung hăng như trước, chỉ là khi tiêm cho nó vẫn rất khó khăn. Nhưng ít ra so với việc truyền đường gluco thì còn dễ dàng hơn nhiều.”
Đến cửa, cô ngẩng đầu lên hỏi: “Lúc trước anh có nói muốn nhận nuôi nó, trước tiên anh cần phải chuẩn bị tâm lý tính tình của con mèo này không tốt lắm. Rất nhiều người chỉ thích loài mèo ngoan hiền, đối với những con tính tình khó chịu, họ thường không chịu nổi mà vứt bỏ chúng.”
Khổng Thu cười cười: “Tôi sẽ cố gắng không làm nó nổi giận.”
“Anh thật là một người tốt.” Nữ y tá đẩy cửa ra.
“Meo meo ô!!!”
Blue trả lời bằng cách trực tiếp dúi đầu mình vào cái cốc. Tiếng Blue liếm nước vang lên liên tục giống như cả vạn năm qua nó chưa từng uống một giọt nước nào, và giờ nó sắp chết khát rồi. Chỉ vài phút sau, cốc nước của Khổng Thu đã gần cạn sạch.
Khổng Thu cứ như vậy cầm cái cốc, nhìn một con mèo dúi đầu trong cái cốc thủy tinh của cậu mà uống nước, trong đầu bỗng dưng trống rỗng. Blue không phải không ăn không uống gì sao? Vậy nó đang làm gì thế này?
Uống no nê một hồi, con mèo rút cái đầu mình ra khỏi cốc, sảng khoái lè đầu lưỡi dài ra liếm liếm hai bên mép cùng với mấy giọt nước dính trên râu nó. Ah, cuối cùng cũng hết khát rồi.
Ngó ngó Blue, lại nhìn nhìn cái cốc nước gần cạn sạch của mình, Khổng Thu nhắc nhở: “Blue, đây là cái cốc của ta mà.”
Hai cái chân trước có thể hoạt động được của Blue vươn ra ôm lấy tay Khổng Thu, và cả cái cốc trong tay cậu “Meo meo… ô…” ý giống như nói rằng, từ giờ trở đi, cái cốc này là của nó.
Môi Khổng Thu khẽ mím lại… mím nữa… mím chặt hơn… rồi phì cười. Hung hăng xoa xoa đầu của Blue, Khổng Thu hỏi: “Có muốn uống nữa không?”
“Meo meo…” Blue buông tay ra, liếm liếm miệng.
“Nhóc hư, mi đang dùng cái cốc của ta đó.”
Đem con mèo hư hỏng cùng ổ mèo đặt sang một bên, Khổng Thu đứng dậy cầm thêm một cái cốc nữa, rót đầy hai cốc nước, rồi ngồi xuống ghế sofa. Đem cái cốc đã bị Blue cướp đi đặt trước mặt nó, Khổng Thu há to miệng mà uống nước, nhưng mắt thì liếc nhìn sang Blue.
Phản ứng của Blue đúng là lại chui đầu vào trong miệng cốc, chóp chép chóp chép liếm nước uống.
Khổng Thu chậm rãi buông tay, nhẹ nhàng đứng lên. Blue ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, rồi tiếp tục vùi đầu uống nước tiếp. Khổng Thu đi đến cạnh cửa, mở bao đựng camera, lấy camera ra. Blue lúc này lại ngẩng đầu lên, lưng ghế sofa lại cao, nhìn mãi không thấy Khổng Thu đâu, nó lại kêu lên: “meo meo meo meo…”
“Blue, tiếp tục uống nước đi.”
Khổng Thu ôm camera đi đến ghế sofa. Blue tò mò mà chăm chú quan sát camera một lát, rồi lại tiếp tục vùi đầu vào trong cốc nước thủy tinh.
Tiếng liếm nước cùng tiếng chụp ảnh lần lượt vang lên, Khổng Thu phát hiện ra rằng cậu đã tìm ra người mẫu tốt nhất từ trước đến giờ cho mình. Cậu có linh cảm, Blue thông minh như vậy nhất định sẽ mang đến cho cuộc sống của cậu rất nhiều niềm vui.
Bất quá dự cảm của Khổng Thu có đúng hay không, thì vẫn còn phải tiến hành thêm vài bước kiểm chứng nữa.