Blue - Neleta
Chương 331 :
Ngày đăng: 12:21 19/04/20
Vất vả hơn hai mươi ngày, event âm nhạc cuối cùng cũng đã đến. Vốn Khổng Thu còn đang đau đầu suy nghĩ cách để Blue ở nhà. Không phải cậu không nguyện ý mang Blue theo, nhưng hôm nay có thể cậu sẽ có rất nhiều việc phải lo, người tham gia cũng rất nhiều. Không chỉ vậy, sau khi bế mạc buổi lễ, cậu còn phải tham dự party, nên căn bản không còn chút thời gian nào để chiếu cố Blue. Nào ngờ không nghĩ tới tối qua Blue đã tỏ ý không muốn đi.
Thấy thái độ của nó, Khổng Thu ngược lại cảm thấy vô cùng buồn bực: “Xảy ra chuyện gì? Một mình anh ở nhà, cơm nước tính thế nào đây?”
Blue ghé vào trên người Khổng Thu, bộ dáng có chút miễn cưỡng, cúi đầu meo meo hai tiếng. Hai ngày nay chính là thời điểm trọng yếu của nó, tốt nhất là không nên chạy loạn.
Thấy nó như vậy, Khổng Thu lo lắng hỏi: “Có phải có chỗ nào không thoải mái không? Hay tinh thần không được tốt?”
“Meo meo.” Liếm liếm khóe môi của Khổng Thu, ý muốn cậu yên tâm, Blue duỗi duỗi móng vuốt, cúi đầu gào nhẹ hai tiếng. Khổng Thu có chút hiểu được, nhưng vẫn không xác định, hỏi lại: “Vậy anh định ở nhà tu luyện sao?” Môi bỗng bị liếm, vậy là phải rồi.
“Cũng tốt. Ngày mai công việc còn bề bộn, anh có thể sẽ không thích đâu.” Khổng Thu yên tâm, nhưng tiếp theo lại lo lắng: “Nếu không em đem anh đến nhà mẹ của Tiểu Trương nhé. Mai em bận cả ngày, cơm nước của anh biết tính thế nào?”
“Ngao!” Không cần!!
“Vậy…” Ôm Blue sang một bên, Khổng Thu xuống giường, thẳng tiến đến nhà bếp.
Làm xong phần cơm trưa lẫn cơm chiều cho Blue, cũng đợi đối phương xác nhận bản thân dù có ăn đồ lạnh vẫn không sao, Khổng Thu mới an tâm đi ngủ. Ngày hôm sau, Khổng Thu dậy thật sớm, cùng Blue ăn sáng xong, dặn dò nó buổi tối nếu có thời gian thì bật TV lên xem trực tiếp, sau đó, Khổng Thu mang theo đạo cụ và lễ phục vội vội vàng vàng ra khỏi nhà. Đứng bên cửa sổ nhìn xe của Khổng Thu chạy ra khỏi tiểu khu, Blue nhảy xuống đất, thân thể trong lúc đó, nháy mắt đã biến thành một quả cầu màu vàng kim.
Khổng Thu không đến công ty mà chạy thẳng tới hậu trường, Mục Dã đã đến nơi từ lâu. Là người đại diện công ty phụ trách tổ chức event lần này, Mục Dã hôm nay rõ ràng đã gầy đi không ít. Khổng Thu cũng không biết có phải là ảo giác của bản thân hay không, nhưng cậu vẫn cảm thấy sắc mặt của Mục Dã hôm nay đặc biệt không ổn chút nào.
“Ô ô…”
“Ha ha.”
Thỏa mãn yêu cầu của trợ lý xong, Khổng Thu nhân lúc đang tạo hình, nhắm mắt an dưỡng tinh thần. Vừa nghĩ đến sau khi kết thúc còn phải tham dự party mừng công là cậu liền thấy đau đầu, cậu lo cho Mục Dã, nên muốn về sớm một chút.
Nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ, Khổng Thu nhờ Tiểu Trương đi gọi Mục Dã dậy, tạo hình của cậu cũng đã hoàn chỉnh. Với lại, một, cậu không phải siêu sao, hai, cũng không phải phụ nữ, cho nên cũng không cần quá cầu kỳ. Từ trong túi lấy một cái kính đen đeo vào, Khổng Thu đi ra ngoài. Thần sắc của Mục Dã tốt hơn hẳn so với sáng nay, y đang ăn chút cháo mà Khổng Thu đã nhờ Tiểu Trương chạy đi mua.
Vừa nhìn thấy Khổng Thu, hai mắt Mục Dã liền sáng lên, y cười cười, nói: “Trọng Ni, tôi hối hận.”
“Ha ha.” Khổng Thu cầm lấy lược của stylist rồi nói: “Đến đây là được rồi.”
Stylist tốt bụng cũng không ngại cậu giành “chén cơm”, liền cùng thợ make up đi sang nơi khác, chỉ để lại Khổng Thu cùng Mục Dã. Vẻ mặt ngạc nhiên của Mục Dã trong gương ngơ ngác nhìn Khổng Thu: “Trọng Ni, cậu tự làm được sao?”
“Đừng quên tôi làm nghề gì chứ.” Nhìn Mục Dã cười cười, Khổng Thu nhìn gương, một lần nữa đáng giá đối phương, bỏ lược và máy sấy tóc sang một bên, trực tiếp lấy gel cho lên tóc. Nhiếp ảnh gia chỉ biết mỗi việc bấm máy căn bản là không đủ.
“Vậy tôi giao toàn quyền cho cậu đó.” Nâng chén lên, Mục Dã thoải mái ăn cháo.