Blue - Neleta
Chương 332 :
Ngày đăng: 12:21 19/04/20
Hơn bảy giờ, Mục Dã và Khổng Thu cùng nhau ra khỏi phòng nghỉ, một nhân viên lập tức tiến tới, vẻ mặt nịnh nọt, giơ máy ảnh trong tay lên: “Mục tổng, Khổng tiên sinh, có thể chụp một tấm không?”
Bảy giờ ba mươi, xe đúng giờ rời khỏi khách sạn. Cùng Mục Dã ngồi trên xe, Khổng Thu lo lắng kiểm tra y, đưa tay áp lên trán đo nhiệt độ, nhíu mày nói: “Hình như anh lại sốt.”
“Từ giờ đến khi kết thúc vẫn ok.” Mục Dã có chút suy yếu, nghiêng đầu sang hướng khác, đáp: “Không thể để người khác nhìn ra tôi đang bị bệnh, cậu thấy thần sắc tôi ổn không?”
“Không tốt chút nào.” Khổng Thu lấy thỏi son lúc nãy mượn của anh thợ make up ra, thoa một chút lên tay, rồi mới xoa xoa lên mặt của Mục Dã. Dùng khăn tay chấm mồ hôi lấm tấm trên trán của y, Khổng Thu nói: “Lát nữa xuống xe anh phải đi theo tôi.”
Mục Dã hơi nhíu mày, thanh âm mang theo chút chế giễu: “Như vậy sẽ khiến nhiều người thét đến chói tai lắm đó nha.”
“Vậy cứ để bọn họ la đi.” Khổng Thu cũng không còn cách nào khác.
Nụ cười trên môi Mục Dã dần tan biến, y nói: “Tôi không sao, đây cũng không phải lần đầu tiên trở bệnh.”
“Với anh thì không sao, nhưng với tôi thì là đại sự.” Khổng Thu che mắt Mục Dã lại, “Một lúc nữa mới đến nơi, anh tranh thủ nhắm mắt dưỡng thần chút đi.”
“Ừ, được rồi.”
Mục Dã nhắm mắt lại, trong mắt Khổng Thu chỉ còn lại nỗi lo lắng nồng đậm, nhìn mặt y hóp lại đến đau lòng. Thở dài trong im lặng, Khổng Thu chạm đến di động trong túi áo, nghĩ nghĩ một lúc, vẫn đành nhịn không gọi cho Blue. Lúc này, Mục Dã đột nhiên lên tiếng hỏi: “Nhìn trang phục hôm nay, đáng lẽ phải là cậu bước theo tôi chứ.”
Khổng Thu bật cười: “Lần sau tôi sẽ theo anh.”
“Hảo.”
Mục Dã cũng không nói thêm gì nữa, chuyên tâm nghỉ ngơi.
Liếc mắt nhìn Mục Dã một cái, Khổng Thu quay người sang một bên, hạ giọng hỏi: “Anh thấy hết rồi sao?”
“Ngao ngao ngao!!!!!”
Lửa giận cuả đối phương xuyên qua điện thoại mà cháy dữ dội.
Khổng Thu nhỏ giọng nói: “Anh đừng ăn giấm chua lung tung. Mục Dã bị bệnh, sốt cao lắm.” Đối phương liền lập tức không gào lên nữa.
“Về nhà em sẽ kể chi tiết lại với anh. Anh ấy đang gắng gượng chống đỡ, sau khi kết thúc, em sẽ đưa anh ấy về nhà, mà cũng có thể phải trực tiếp đến bệnh viện.”
“Meo meo ngao?” Thật vậy sao?
“Blue à!”
“Meo meo.” Được rồi.
“Em cúp nha.”
“Meo meo.”
Con mèo nào đó đè nút handfree lại, cúp điện thoại, mắt mèo khôi phục lại vẻ bình thường.
Đặt ly rượu xuống, hai mắt lạnh như băng của nam nhân chợt trở nên trầm tư. Bắt lấy điện thoại, hắn thuần thục bấm một dãy số.