Blue - Neleta
Chương 351 :
Ngày đăng: 12:21 19/04/20
“Khụ khụ….” rút nhiệt kế trong miệng ra: 39 độ 5, Khổng Thu vươn tay nhận lấy thuốc cùng nước từ tay Tiểu Trương, uống xong rồi mới nhắm mắt lại. Trên giường, Blue ngồi chồm hổm ở đầu giường. Đôi mắt mèo màu lam ánh lên vẻ đau lòng.
“Khổng tiên sinh, Tổng tài muốn ngài ở nhà an tâm nghỉ ngơi, đến khi nào hết bệnh thì hãy đến công ty.”
“Ừ, cám ơn cô, Tiểu Trương.”
“Khổng tiên sinh đừng nói thế. Lần này ngài và Mục tổng đều bị bệnh, chị của tôi còn nói Tổng tài thật sự tự trách rất thê thảm nha.”
Tiểu Trương điện thoại cho Khổng Thu, mới biết cậu bị bệnh, lập tức chạy đến đây, lại còn mua thuốc, mua cháo giải cảm. Khổng Thu ngay từ đầu cũng không phát hiện ra bản thân bị bệnh. Lúc Tiểu Trương gọi điện, cậu vẫn còn đang ngủ, chỉ cảm thấy đầu hơi choáng váng, trên người từng đợt rét run. Đến khi cúp máy cậu mới ý thức được là mình hiện tại không được khỏe. Bất quá Tiểu Trương đến thật sự đúng lúc, cậu bị bệnh, còn tình huống của Blue hiện tại lại khá đặc thù, cậu thật đúng là cần một người đến hỗ trợ.
Uống thuốc xong, đầu bắt đầu váng vất, nhưng Khổng Thu vẫn không sao quên được chuyện ngày hôm qua. Thấy thần sắc Tiểu Trương vô cùng bình thường, cậu mở miệng: “Tin tức hôm nay thế nào? Có liên quan gì đến chuyện tối hôm qua không?”
“A, tôi vẫn chưa xem qua báo sáng nay.” Tiểu Trương vừa nói vừa cầm lấy điện thoại từ trong túi ra, kiểm tra tin tức trên mạng, tìm tìm rồi đưa đến trước mặt Khổng Thu, “Trên mạng đều nói chúng ta ngày hôm qua tổ chức event vô cùng thành công.” Lật lật vài trang, Tiểu Trương ơ một tiếng, rồi mới tiếc nuối nói: “Sao vậy nè! Sao lại không có ảnh chụp chung của Khổng tiên sinh và Mục Tổng?”
Không tin được, tìm đi tìm lại cả nửa ngày, Tiểu Trương bĩu môi: “Không có. Thật là, Khổng tiên sinh cùng Mục Tổng đâu thua kém bọn siêu sao minh tinh gì gì đó, vậy mà ngay cả tin trên mạng cũng không được đăng là sao?”
Không có là tốt nhất. Không chỉ không có tin tức cậu cùng Mục Dã mà cả tin tức về bệnh viện cũng không có luôn. Khổng Thu thu hồi lại nỗi lo trong lòng, cất giọng khàn khàn nói: “Thành công là tốt rồi, bằng không tôi thật cảm thấy có lỗi vì đã phụ hết cố gắng bấy lâu nay của mọi người.”
“Khổng tiên sinh yên tâm đi. Bình luận của mọi người đã phần toàn phê bình mấy minh tinh kia trang điểm quá lòe loẹt, còn không thì mấy siêu sao nọ cư xử không thích đáng với fan.”
Thấy Tiểu Trương cất di động vào, Khổng Thu lập tức nói: “Tôi cũng ổn rồi, cô cũng về nghỉ ngơi đi, lần này cô cũng mệt muốn chết còn gì.”
“A, tôi không sao, đêm qua ngủ rất ngon, từ đó đến giờ tôi chưa khi nào được ngủ ngon như vậy. Chị tôi có dặn đến công ty báo cáo, vậy xin phép Khổng tiên sinh, chiều nay tôi sẽ ghé lại.”
“Không cần đâu. Cơm chiều nay tôi sẽ gọi nhà hàng mang tới.”
Ngẫm lại người bệnh cần được nghỉ ngơi nhiều, nên Tiểu Trương cũng gật gật đầu: “Được rồi, vậy tôi đi đây. Bye nha, Blue, bye bye.”
“Bye.”
“Meo meo.”
Tiểu Trương đeo túi xách ra về, Khổng Thu lúc này đầu óc còn đang choáng váng, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không sao an lòng, liền vội lấy di động nhấn số gọi cho Tổng Tài. Đối phương vô cùng ân cần hỏi han về bệnh tình của cậu, còn dặn dò cậu phải hảo hảo nghỉ ngơi, nên đem toàn bộ công việc gạt sang một bên. Chờ mãi không thấy Tổng tài nhắc tới Mục Dã, Khổng Thu nhịn không được bèn hỏi: “Tổng tài, Mục Tổng anh ấy…”
“Mục Dã xin nghỉ dài hạn, chức vụ của cậu ấy hiện do giám đốc nghệ thuật tạm thời thay thế.”
“Em đói bụng chưa?”
Mũi không hiểu sao lại xót xót, đã lâu rồi chưa sinh bệnh khiến cậu cũng không ngờ bệnh lại khó chịu đến thế này.
“Đói quá!” Bị bệnh sẽ đặc biệt suy yếu và đặc biệt thích ỷ lại.
“Chờ anh một chút.”
“Dạ.”
Ấm áp rời đi, Khổng Thu liền rùng mình một cái.
Không có nhân cơ hội đi “nhìn lén” bộ dáng hiện tại của Blue, Khổng Thu thành thành thật thật nằm trong chăn, chờ Blue trở lại. Bên ngoài loáng thoáng truyền lại tiếng nói chuyện, cẩn thận nghe kỹ, hóa ra là Blue đang gọi nhà hàng mang đồ ăn đến, khóe miệng Khổng Thu khẽ câu lên, có người ở bên cạnh, thật tuyệt vời!
Cửa mở, Khổng Thu nhắm mắt lại, chăn bị người kéo lên đến cổ, trên trán nhẹ nhàng hạ xuống nụ hôn thật dịu dàng: “Anh gọi nhà hàng mang cơm đến rồi, chờ chút nữa là có đồ ăn.”
“Dạ.”
“Vậy giờ uống thuốc thôi.”
“Ưm.”
Cước bộ tiến tiến xuất xuất, thân thể được người dìu ngồi lên, trong bóng đêm, Khổng Thu uống thuốc. Tuy thật sự quyến luyến nhưng trong lòng cậu vẫn còn chút lo lắng.
“Blue, chuyện này có ảnh hưởng đến việc tu luyện của anh không?”
“Sẽ không, trong lòng anh tự biết tính toán.”
“Vậy là tốt rồi, em chỉ sợ chậm trễ anh tu luyện.”
“Nằm xuống.”
“Dạ.”