Blue - Neleta

Chương 352 :

Ngày đăng: 12:21 19/04/20


Bên người đúng là hơi thở của Blue, Khổng Thu cảm thấy bản thân không còn khó chịu như lúc sáng nữa. Một bàn tay ấm áp đặt lên trán của cậu. Ngay khi Khổng Thu đang chuẩn bị ngủ tiếp, cậu bỗng nghe được thanh âm ẩn hàm không vừa ý: “Tên Dư Nhạc Dương kia có gọi cho em.”



“Hả?”



“Không cho phép liện hệ với tên đó nữa!”



Khổng Thu chớp chớp mắt mấy cái, rồi mới nở nụ cười: “Cậu ta là bạn em mà.”



“Không được!” Anh sẽ không quên Thu Thu đã từng yêu đơn phương người kia suốt tám năm, sẽ không quên Thu Thu vì người kia mà khóc.



Xoay người, đưa tay ôm lấy thắt lưng của Blue, Khổng Thu cúi đầu nói: “Đó đã là chuyện trước kia. Blue, hiện tại em đã có anh, còn cậu ấy chỉ đơn thuần là bạn.”



“Không được!” Không được thương lượng.



Khổng Thu ngẩng đầu lên, lập tức, mắt liền bị bưng kín. Đã quên hiện tại Blue vẫn chưa biến thân hoàn toàn…!



“Blue, lát nữa người ta giao cơm đến, anh làm sao ra ngoài lấy được?”



“Anh tự có biện pháp. Sau này không cho phép gặp lại Dư Nhạc Dương, không cho phép cùng tên đó liên lạc qua lại!”



“Nhạc Dương đã kết hôn!



“Em còn dám gọi tên đó là Nhạc Dương?!!!!”



Con mèo nào đó, à không, bây giờ phải là người nào đó mới đúng, lửa dấm chua của người nào đó trong nháy mắt liền bùng cháy dữ dội. Nếu sớm biết Blue nhà mình là một miêu yêu thì đánh chết Khổng Thu cũng không dám đem hết chuyện của cậu và Dư Nhạc Dương ra kể cho anh nghe, lại càng không bao giờ kể cho anh tình cảm của cậu dành cho người kia. Khổng Thu hiện giờ hối hận không thôi.



Suy nghĩ đến nát óc làm sao để trấn an Blue, Khổng Thu chọn đi chọn lại, quyết định dùng một câu: “Blue, người em yêu, hiện tại, chính là anh… Em yêu anh.”



Bàn tay đặt trên trán cậu chợt trở nên căng thẳng, Khổng Thu tiếp tục nói: “Nhạc Dương cũng giống như Mục Dã vậy, họ chỉ đơn thuần là bạn của em. Hơn nữa hiện tại với em mà nói, Mục Dã còn thân hơn cả Nhạc Dương. Vì anh ấy và em giống nhau, đều là đồng tính luyến ái. Blue, em đã từng vì Nhạc Dương mà thống khổ, nhưng hiện tại, nghĩ đến cậu ấy, em chỉ chúc phúc hai vợ chồng họ trăm năm hạnh phúc. Bây giờ, người có thể làm cho em thống khổ, chỉ có mình anh.”



“Em thích hắn!” Vẫn còn hoài nghi.



“Đó là chuyện trước kia. Em hiện tại đã có anh.”



“Em vì hắn mà khóc.”



“Nếu anh rời khỏi em, em sẽ không sống nổi.”



“…Nhớ kỹ, em là của anh!”



“Em là của anh, anh cũng là của em, anh là Blue của em.”




Người vừa đi đánh răng đã trở lại, Khổng Thu xốc chăn lên.



“Khá hơn chút nào không?”



“Có, chỉ là trên người còn hơi khó chịu, toàn thân đau nhức.”



“Sau này không cho phép mặc mấy thứ quần áo khoe da hở thịt đó nữa!!!”



“Blue à, anh trở nên bá đạo quá rồi.”



“Em là của anh! Không cho phép em để người khác thấy thân thể của em!”



“….Khoe da hở thịt bao giờ?” Khổng Thu cảm thấy mình vô cùng oan uổng, “Mấy cô minh tinh mặc đồ khoe mông lộ ngực kia mới gọi là khoe da hở thịt nha.”



Một bàn tay sắc miêu luồn vào áo ngủ của Khổng Thu, sờ lên ngực của cậu: “Nơi này là của anh! Không cho phép để nguời khác xem!”



“…Bá đạo.”



“Em nên tập cho quen đi.”



“…Em thật hoài niệm những ngày tháng trước đây, khi anh còn chưa quản thúc em.”



Người nào đó tạm dừng thật lâu, rồi mới nói một câu không rõ ý nghĩa: “Em nên chuẩn bị sẵn sàng, anh càng ngày sẽ càng bá đạo, quản thúc em càng ngày càng nhiều. Thậm chí còn không cho phép em ra khỏi cửa, mỗi ngày chỉ có thể nằm ở trên giường.”



Khổng Thu không sợ chết trả lời: “Tốt lắm, vậy anh phải nuôi em, em đã lâu không được nghỉ ngơi rồi, ước gì có người nuôi em.”



“Ừ.” Thật sự chính là sự thật.



Dù sao cũng đang bị bệnh, Khổng Thu lập tức phát ra tiếng ngáy trong những cái vuốt ve ấp áp của Blue. Đêm nay ấm áp dường như một chút cũng không hề rời đi.



Ngày hôm sau, cơn sốt cao của Khổng Thu đã lui, khi cậu mở tủ treo quần áo ra, liền sững sờ đứng nhìn trân trối. Cậu phải tốn biết bao nhiêu là tiền, vậy mà bộ quần áo chỉ mới mặc một lần vào event giờ đã bị sinh vật không rõ nào đó xé tan tành thành vải vụn.



“Blue! Bộ đồ này mắc lắm đó!”



“Meo meo ngao!” Không cho phép mặc nữa!



“Anh là tiểu gia khỏa hư hỏng! Hôm nay không cho phép ăn cơm!”



Con mèo nào đó không chút sợ hãi, đứng trên cửa sổ, híp mắt phơi nắng.