Blue - Neleta

Chương 392 :

Ngày đăng: 12:21 19/04/20


Lần đầu tiên Khổng Thu cảm giác được sự sợ hãi dâng tràn lên trong lòng mình, nam nhân hảo tâm giải thích: “Công ty của mày nhất định sẽ đồng ý giao tiền, nhưng tụi nó chắc chắn sẽ báo cảnh sát, tụi tao không muốn lúc đang nhận tiền lại bị cảnh sát bắn nát sọ. Nói đi, người nào?” Nam nhân lắc lắc di động của Khổng Thu trong tay, ánh mắt hắn khiến da đầu Khổng Thu run lên.



Không còn đường lui, Khổng Thu đành đọc ra số điện thoại của Dư Nhạc Dương, đối phương hoài nghi liếc nhìn Khổng Thu một cái, rồi mới bấm số. Lần này điện thoại vừa đổ chương đã có người bắt máy ngay lập tức.



“Trong Ni! Là cậu sao?! Cậu đang ở đâu vậy hả?” Quả nhiên là Dư Nhạc Dương đã biết chuyện cậu bị bắt cóc.



Nam nhân đưa điện thoại đến bên tai Khổng Thu, cậu vội nuốt nuốt nước miếng, run run nói: “Nhạc Dương… Tôi… cần… tiền.”



Đối phương lặng yên chừng một giây, rồi mới hô lớn: “Bao nhiêu tiền! tụi mày nói đi! Dù có đập nồi bán sắt tao cùng chi! Không được thương tổn Khổng Thu!”



Mắt Khổng Thu chợt ửng đỏ, đây chính là Dư Nhạc Dương, người bạn chí cốt của cậu! Bọn bắt cóc nghe không hiểu tiếng Trưng Quốc, liền đá đá Khổng Thu ý muốn cậu phiên dịch, Khổng Thu dùng tiếng Anh nói: “Bạn tôi đồng ý trả tiền chuộc.”



Nam nhân kia chầm chậm nói ra giá tiền: “100 vạn dollar.”



“100 vạn?!” Khổng Thu kinh hô. Mà Dư Nhạc Dương ở đầu dây bên kia cũng nghe hiểu câu này, nên lưu loát dùng tiếng Anh quát lại: “Được! 100 vạn thì 100 vạn! Tao cho! Nhưng chúng mày không được phép tổn thương Khổng Thu!”



“Nhạc Dương! Cậu không cần…..” Khổng Thu vẫn chưa nói xong đã bị một cái bạt tai đánh gãy. Tuy không hiểu tiếng Trung, nhưng bọn bắt cóc cũng nhìn ra được ý cậu muốn nói cái gì, nam nhân thô lỗ nắm lấy tóc cậu, tàn nhẫn nói: “Đừng giờ trò dưới mắt tao, thằng Trung Quốc!”



“Trọng Ni! Cậu phải bình tĩnh, biết không?! 100 vạn thôi mà, tôi sẽ lấy lại nhanh thôi, cậu thành thật ở đó chờ cho tôi, không được phép làm bậy, biết chưa!” Dư Nhạc Dương bên kia nóng nảy quát.



“Ừ…” Khổng Thu cố nén lệ, “Tôi sẽ ngoan ngoãn ở đây chờ cậu đến chuộc.”



“Hứa rồi đó nha, hứa rồi đó nha…”



“Nói cho nó biết, hai ngày sau chờ điện thoại của tao, chỉ được phép giao dịch ở biên giới Phillippines.”



“Nhạc Dương, bọn chúng muốn tôi nói cho cậu biết, hai ngày sau đến Phillippnes giao tiền chuộc.”



“Tôi biết rồi.”
Thật vất vả mới bình tĩnh trở lại được một chút, Khổng Thu cất giọng khàn khàn nói: “Bọn cướp muốn em tìm người trả tiền chuộc, anh không có ở nhà, em chỉ đành tìm Dư Nhạc Dương. Di động của em bị bọn bắt cóc lấy rồi, anh giúp em nói với cậu ta là không cần chuẩn bị tiền chuộc. Bọn khốn kiếp kia vừa mở miệng là đòi ngay 100 vạn Dollar. Em sợ Nhạc Dương sẽ đem hết toàn bộ nhà cửa và công ty ra bán hết mất.”



“Anh sẽ xử lý.”



“Nhanh một chút nhé.”



Người nào đó rõ ràng không vui chút nào. Khổng Thu ngẩng đầu hôn anh, khóe mắt vẫn còn chút ướt át. Blue che mắt cậu lại, muốn cậu ngoan ngoãn ngủ một giấc. Khổng Thu vẫn cho rằng bản thân sẽ không ngủ, kết quả trong lúc Blue hôn môi trấn an, cậu đã trầm trầm nằm gọn trong lòng Blue ngủ ngon lành.



Một giờ sau khi bọn họ rời đi, xe cảnh sát đã xuất hiện ở khu vực kia, tìm được chiếc xe bắt cóc cậu và Triệu tiểu thư. Nhưng điều khiến bọn họ kinh hoàng, đó chính là những người trên xe, ngoại trừ Triệu tiểu thư đang nằm bất tỉnh bên ngoài, tất cả đều biến thành từng đống thịt vụn. Ngay cả xe cũng gần như bị phá hủy hoàn toàn. Mà điều khiến họ rợn người hơn chính là, xung quanh không một ai biết ở đây rốt cục đã xảy ra chuyện gì.



Triệu tiểu thư đã tìm thấy rồi, còn Khổng Thu vẫn không rõ tung tích, cảnh sát trưởng vội gọi về tổng bộ, ai ngờ lại nhận được lệnh không cần tiếp tục tìm kiếm Khổng Thu, và lệnh bảo vệ Triệu tiểu thư an toàn về nhà, thu thập hết “thi thể” của nghi phạm mang về cảnh cục. Cảnh sát trưởng rùng mình mấy cái, rồi mới bắt đầu tiến hành thu nhặt “thi thể”.



Mà ở thành phố C, Dư Nhạc Dương đã nhờ cậy tất cả những người quen biết gần xa của mình để huy động tiền, cũng đã gần đủ 100 vạn dollar. Ngay thời điểm hắn gấp đến đỏ mắt, thì có một người lạ gọi điện đến.



Vừa thấy dãy số nước ngoài, Dư Nhạc Dương vội vàng bắt máy: “Tao đang chuẩn bị tiền! Hai ngày sau tao nhất định sẽ giao cho bọn mày đủ 100 vạn Dollar, nhưng bọn bây phải đảm bảo an toàn cho Khổng Thu.”



“Ngươi không cần chuẩn bị tiền nữa.”



“Cái gì! Fucked dog! Bọn khốn kiếp chúng mày đã làm gì cậu ấy hả?”



Hắn gấp đến mức không nhận ra đối phương không hề dùng ngôn ngữ tiêu chuẩn của quốc tế để nói chuyện với mình.



“Bọn bắt cóc đã chết, Thu Thu là của ta, không cần ngươi quan tâm.”



Tít tít tít, điện thoại đã bị ngắt.



Dư Nhạc Dương còn chưa mắng xong bỗng nghẹn ngay cổ họng, mắt trân trối nhìn di động trong tay, cái gì? Hắn vừa mới nghe được cái gì?!!!